Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 195.2

Tôi ngẩng đầu nhìn tàng cây đại thụ trên đầu, gió thổi qua còn thấy lấp lánh mặt trời sau tán lá.

Nếu không phải nhìn thấy ánh dương xán lạn kia, tôi thậm chí cảm thấy mình vẫn còn bị nhốt trong bóng đêm mịt mùng kia.

Vì sao, vì sao vận mệnh lại muốn trêu đùa tôi như vậy? 

Vì sao anh lại phải quay về?! Để tôi yêu anh, rồi lại nói với tôi rằng tất cả đều là dối trá, là anh lợi dụng tôi, khi tôi đã thật lòng tín nhiệm rồi thì nói với tôi rằng chỉ là âm mưu của anh mà thôi.

“Vì sao lại để cho tôi biết? Coi như tôi không biết gì, để anh chờ tôi về giặt đồ cho anh, để anh nấu đồ ăn cho tôi, vậy thôi cũng được mà.” tôi thì thào.

Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc này Tông Thịnh còn không thể chạy đến bệnh viện để thăm tôi, cũng không thể tùy tiện gọi điện cho tôi. Bằng không, lúc này tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào

Nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc anh đeo tạp dề nấu ăn, nhưng bàn tay đó, là bàn tay đã cắt cổ Thẩm Kế Ân, bàn tay đầy máu. 

Tôi còn nhớ rõ, anh hỏi Thẩm Kế Ân, khi gã ngâm mình trong bồn máu thì cảm thấy bản thân còn là con người không? 

Nhưng lúc ở tòa nhà Linh Linh, vậy anh có còn cảm thấy mình được coi là người không?

Lúc mẹ xuống  lầu tìm tôi thì hốc mắt tôi đã đỏ lên rồi, mẹ ngồi cạnh, ôm lấy vai tôi, để đầu tôi dựa vào vai mẹ. “ƯU Tuyền, con muốn khóc thì khóc đi, Lan Lan đã khóc vài trận rồi. Tóm lại, hai đứa đã gặp chuyện gì? Sao không chịu nói cho mẹ biết?”

Tôi cùng mẹ quay về phòng bệnh, vừa ra khỏi thang máy đã nghe tiếng lan Lan la hét chói tai: 

“Đừng tới đây, đừng tới đây! Máu! Máu! Giết người, giết người! Hắn đã chết! Hắn bị ném xuống lầu rồi!!!”

Tôi vội vọt tới phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng y tá và bác sĩ đang đè lên Lan Lan chích thuốc. Dưới đất tung tóe ống máu xét nghiệm.

Thuốc ngấm, Lan Lan lịm đi, mẹ cô ta ngồi cạnh khóc lóc, nói không biết phải làm sao. Bác sỹ và y ta nhỏ giọng nói chuyện, tôi mơ hồ nghe được, anh ta nói là kêu cảnh sát lại đây. 

Y tá cũng nhỏ giọng nói với bác sỹ: “Người bệnh như thế này không thể khai thác được gì đâu! Nói rõ tình trạng cho cảnh sát nghe, nhưng có lẽ không nên đê 3người bệnh trực tiếp đối mặt với cảnh sát đâu.” 

Bác sỹ quay lại thấy tôi đang đứg ở cửa phòng bệnh, anh ta do dự trồi mới nói:

“Các cô có phải đã nhìn thấy cái gì… đặc biệt không? Bạn cô có vẻ tình huống cũng không lạc quan. Cô có hiểu ý tôi không? Cô ấy là bị kích thích quá lớn có khả năng sẽ điên mất. Chúng ta hiện tại cho cô ấy dùng chút thuốc an thần, cũng sẽ tăng thêm oxy, nhưng  nếu cô ấy vẫn không ổn định thì phải làm kiểm tra não bộ một chút, coi có bị tổn thương gì không?  Nếu không tìm thấy nguyên nhân căn bệnh thì có khả năng là tâm lý có vấn đề. Cô ấy có thể sẽ bị điên. Nếu, cô nhớ rõ trước đây đã phát sinh chuyện gì thì tốt nhất có thể nói với bác sỹ cùng với cảnh sát, như vậy chúng tôi cũng có thể tìm ra cách để trị liệu hiệu quả hơn.”

Tôi nhìn bác sỹ, chậm rãi nói: “Tôi không nhớ rõ, tôi tất cả đều đã quên.”

Bác sỹ gật đầu với tôi rồi đi vòng qua tôi ra ngoài. Tôi không biết, đây là anh ta tin hay không tin lời tôi nói.

Nhìn vào phòng bệnh, Lan Lan đã ngủ say. Mẹ cô ta vẫn ngồi khóc bên cạnh, trong lòng tôi vô cùng hụt hẫng. Tôi rõ ràng biết tại sao cô ta lại như bây giờ, nhưng mà, tôi lại không thể nói, không dám nói.

Nếu ngày đó tới khách sạn tôi không gặp Lan Lan thì lúc này có lẽ cô ta vẫn đang đi làm, mẹ cô ta cũng không khóc lóc, và cô ta cũng kh6ong bị điên. 

Tôi không biết làm sao Ngưu Lực Phàm biết chuyện tôi nhập viện, nhưng bất quá Ngưu Lực Phàm đã biết thì Tông Thịnh tự nhiên cũng sẽ biết.

Lan Lan bị chích thuốc ngủ, sau đó h ai ngày thì được đưa đi kiểm tra não bộ thì tôi đã có thể xuất viện. Lan Lan vẫn ngồi ở trên giường dáng vẻ ngây ngốc. Thời điểm duy nhất cô ta không có vẻ ngốc, thì chính là kêu lên “Không cần lại đây, người chết a, hắn bị ném xuống lầu”.

Cảnh sát tới thêm hai lần nữa, cả hai lần tôi đều nhớ mình không nhớ rõ gì cả. Hơn nữa lúc chúng tôi ngất xỉu là ở trong thang máy, camera cũng ghi ảnh chúng tôi vào thang máy sau đó thì ngất đi, căn bản không có ai bị giết, cũng không có người bị ném xuống lầu. 

Cảnh sát cũng không có biện pháp. Chỉ là bác sĩ đều cho rằng có lẽ chúng tôi gặp ma, mà ma chỉ nhằm vào Hạ Lan Lan, cho nên tôi mới không có việc gì.

Bọn họ thật đúng là đoán trúng phần mở đầu, lại không có đoán trúng kết cục. Chúng ta là gặp ma, bất quá ma là nhằm vào tôi. Lan lan xuất hiện chỉ là vô tình. Cho dù, trước đây tôi và Lan Lan đã không còn là bạn, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy ra nông nỗi này.

Cho nên khi Ngưu Lực Phàm tới đón tôi xuất viện, tôi bịa một lý do để mẹ Lan lan đi sang y tá xem có báo cáo kiểm tra của cô ấy, đồng thời, để cho ba mẹ tôi đi xuống dưới lầu. 

Cứ như vậy, phòng bệnh cũng còn có tôi và Ngưu Lực Phàm cùng Lan Lan ba người.

Nói không chừng, Ngưu Lực Phàm có biện pháp làm Lan Lan tốt lên thì sao?

Cửa phòng bệnh đóng lại,  Ngưu Lực Phàm liền ngồi ở đối diện Lan Lan  nói: “Cô ta, thật sự điên rồi?”

“Kiểm tra đầu óc không thành vấn đề, không có phát hiện não thiếu Oxy tạo thành tổn thương. Nhưng mà cô ấy hiện tại chính là như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment