Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 196

“Anh có biện pháp nào không, giúp cô ta tỉnh táo lại a?” Tôi cũng cúi người, nhìn Lan Lan đang ngây ngốc.

Ngưu Lực Phàm gãi đầu, có chút không tự tin nói: “Loại tình huống này, anh từng nhìn thấy trong sách, là do quá sợ hãi nên hồn phách không ổn định. Nói không chừng, hồn cô ta còn đang lang bang ở chỗ đó. Lúc bị dọa hồn xuất khỏi cơ thể, ba hồn bảy phách mà không hoàn chỉnh thì chính là mộtkẻ si ngốc.”

“Vậy tức là anh có thể trị cho cô ấy?” Tôi kích động, Ngưu Lực Phàm nói như vậy, có thể hắn có cách trị chăng.

Không nghĩ tới Ngưu Lực Phàm lại nói: “Cái này vẫn là chờ thêm mấy ngày đi. Thẩm Kế Ân nếu xuất hiện, Tông Thịnh có thể xuất hiện, đến lúc đó, để cậu ta…”

Lan Lan đột nhiên hoảng sợ mà nhìn chúng tôi: “Không cần, không cần, không cần giết người. Giết người, hắn bị ném xuống!”

Kỳ thật bác sĩ đều nói, Lan Lan đầu óc không có dị thường, chính là không có biện pháp khống chế hiện tượng này. Đã không có cách thì chỉ có thể kêu bọn họ chuyển viện.

Mẹ Lan Lan bệnh tật, mà gia cảnh họ cũng không tốt. Khách sạn Sa Ân có thể phụ trách khoản viện phí lần này, nhưng việc điều trị tâm lý sẽ rất tốn tiền. Hơn nữa, cả nhà chỉ có một mình côta, nếu thật sự ngây ngốc cả đời, vậy mẹ cô ta phải làm sao? 

Tôi cùng Ngưu Lực Phàm đi xuống lầu, ba mẹ đã ở bên cạnh xe Ngưu Lực Phàm chờ. Mẹ nói, ở dưới này cũng nghe tiếng của Lan Lan, còn cảm thán, đứa nhỏ này, sao mệnh khổ đến vậy!

Ba tôi thì bực bội: “Đi lo chuyện nhà người ta làm gì? Con mình bình an là được rồi, đâu ra nhiều thời gian rỗi vậy?”

Ngưu Lực Phàm nhìn ba mẹ, nhỏ giọng nói: “Tông Thịnh nói muốn đưa em về nhà kia, nhưng giờ thì…”

Ba mẹ tôi đều đang ở đây, tôi muốn về đâu ở cũng không phải do tôi quyết, tôi  không có một chút do dự liền nói: “về nhà em đi, ở quê!”

Ngưu Lực Phàm cũng chỉ có thể gật gật đầu, nhìn tình huống, cũng chỉ có thể về quê tôi trước.

Trên xe, ba mẹ tôi nói chuyện cùng Ngưu Lực Phàm, hỏi tới cả tổ tông nhà người ta. Trong lòng tôi còn buồn bực, ba tôi trước giờ ít nói,s ao hôm nay nói nhiều đến vậy?  

Tới ngoài thôn, ngay một chỗ khá hẻo lánh, mẹ tôi đột nhiên kêu dừng xe. 

Xe dừng mẹ vội lấy một cái túi nhỏ ra, lấy bật lửa từ tay ba, đốt cái túi đó.

Dù bọn họ không nói, tôi cũng biết bọn họ đang đốt cái gì. Là bộ đồ khi tôi nhập viện, lúc đó tôi cũng không để ý kỹ. Tôi cũng không muốn để ý, vì thật sự không muốn nhớ lại sự việc đó. 

Lúc lửa cháy cái túi để lộ ra đôi giày tôi đã đi trước đó, một đôi sneaker, nhưng tôi thấy, trên mặt giày có vết máu, thực rõ ràng vết máu.

Tôi vội nhắm mắt, trong đầu lại lần nữa xuất hiện hình ảnh Tông Thịnh moi khí quản, cắt mạch máu Thẩm Kế Ân, vung tay lên, máu vung lên. Hóa ra, thật sự có máu giây lên giày tôi.  

Mẹ tôi nói: “Đốt, đốt, mọi việc sẽ qua. Về sau bình bình an an, thuận thuận lợi lợi, cho nhà ta Tông Ưu Tuyền, bình bình an an..” 

lửa cháy xong chúng tôi mới lên xe vào thôn lại. Mẹ tôi bắt đầu khai pháo: “Tiểu Ngưu à, cháu với Ưu Toàn nhà dì bắt đầu từ khi nào vậy, sao đó giờ dì chưa nghe Ưu Tuyền nói gì cả.”
Bình Luận (0)
Comment