Buổi tối tôi quay lại nhà Tông Thịnh, ăn vội rồi tắm nước ấm thật nhanh, chỉ mong đi ngủ để được gặp anh trong mộng. Hơn nữa, nếu Tông Thịnh bị thương thì cũng có thể hấp thụ khí của tôi để nhanh chóng khôi phục lại.
Tôi nằm trên giường, mở máy lạnh, đắp chăn mỏng, cả người thư giãn... nhưng... sao lại không ngủ được?!
Tôi lăn tới lăn lui, mới hơn 10 giờ. Bình thường đều 11-12h mới ngủ nên giờ không quen giấc chăng?
Lỡ như Tông Thịnh giống lần trước, bị thương thực nặng, căn bản là không có cách nào khiến tôi ngủ mà phải chờ tôi ngủ, chính mình thả lỏng, lúc sau anh mới có thể tiến vào thân thể của tôi chăng.
Tôi lại nằm xuống, đếm cừu... nhưng tôi lại muốn đếm kiểu của tôi... “một con dê, hai cái sủi cảo, ba con dê, bốn cái sủi cảo, năm cái sủi cảo, sáu cái sủi cảo...” không ổn. Sao tự nhiên đói bụng?!?
Tôi rời giường nấu mì ăn, cố làm cho mình bận rộn để chút nữa dễ ngủ.
Loanh quanh nửa tiếng, tôi lại lên giường ngủ nhưng mắt vẫn ráo hoảnh.
Nằm nửa tiếng ngó trần nhà, tôi nghĩ tới thuốc ngủ! Tôi bò dậy đi lục lạo khắp nhà. Nhưng nhà bình thường có ai trữ thuốc ngủ đâu, hơn nữa nhà này bọn tôi cũng mới dọn vào ở thôi mà. Tôi thất voing nằm trên giường, nhìn trần nhà, lẩm bẩm tự nói: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh……” Niệm tới niệm lui, cũng không biết là ngủ lúc nào.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng bạch, tôi ngồi trên giường mà muốn khóc. Cả đêm, tôi ngủ cả đêm mà không thấy Tông Thịnh! Anh bị sao vậy?! Hay bị thương quá nặng nên không thể tới tìm tôi?!
Anh là quỷ thai, là quái vật, cũng là một người sống a. Nếu bọn họ thật sự xuống tay với anh... anh cũng sẽ chết.
Trong tôi xuất hiện cảm xúc tiêu cực, tuy nhiên, chỉ tồn tại vài phút, tôi vội xoa xoa mặt, rời giường, chuẩn bị cho việc hôm nay. Hôm nay, tôi muốn đi làm!
Ngưu Lực Phàm sẽ tới khách sạn! Chúng tôi định tìm anh! Tông Thịnh, mở to mắt ra nào! Bọn em tới đây.
Khi tôi đến khách sạn, đúng vào giờ bắt đầu buổi sáng, giáo viên hướng dẫn phân tổ lại. Hầu hêt không ai muốn sang bộ phận buồng phòng nhưng tôi lại xung phong!
Lan Lan đứng bên cạnh, nhìn tôi giơ tay thì kéo áo tôi.
Vì tôi chạy từ nhà Tông Thịnh tới, chỉ có đúng 1 bộ đồng phục, nhưng không có giày cao gót. Còn đôi giày là do lần trước đi dạo mua cùng Lan Lan-đôi giày cao 11cm nên Lan Lan kéo mấy cái tôi đã liêu xiêu.
Phân tổ xong, tôi ở tổ buồng phòng, Lan Lan tổ nhà hàng. Giải tán, tôi đi tìm quản lý của mình.
Lan Lan chạy theo cau mày trách tôi: “Ưu Tuyền, không tìm thấy anh cậu, cậu đâu cần gấp đi làm vậy. Báo án chưa? Phòng khách đang làm mấy cái hoạt động kia, bận rộn lắm đó.”
“Lan Lan, có một số việc, báo án là vô dụng. Cho dù cảnh sát vào tìm, cũng tìm không thấy. Nhưng tớ tin tưởng, anh ấy còn ở khách sạn.” Tôi không có nói thêm gì, chờ tìm được Tông Thịnh tôi sẽ kể hết cho cô ấy.
Lúc băng qua sảnh đi về phía thang máy, tôi nhìn ra cửa khách sạn. Xe anh vẫn ở đó, và anh cũng đang chờ tôi.
Mặc đồng phục, nhất cử nhất động đều phải chú ý. Đi đến bộ phận trực buồng phòng nghe quản lý dặn dò. Trùng hợp, quản lý chính là người lần trước đứng trước cửa phòng Tông Thịnh nói tôi dan díu với khách.
Không biết là tôi xui hay do cô ấy cố ý!
Quản lý họ Dư, nói mọi quy định, chốt lại:
“Nhớ kỹ, muốn bán thân thì đi khách sạn khác, đừng làm tôi mất mặt theo cô!”
Tôi không buồn đáp, cô ta muốn nghĩ sao thì tuỳ.
Tôi hiện tại chỉ nghĩ tìm được Tông Thịnh.
Sau 2h chiều, khách nhận phòng ngày một đông, không biết do Thẩm Kế Ân quảng cáo tốt hay sao, nhưng toàn bộ lầu 16, trừ phòng của mắt cá chết chết thì cả lầu đều kín khách.
Rất nhiều người không muốn phục vụ tại làu 16, tôi làm hết. Lúc thì có người báo remote không tốt, lúc lại đòi thêm ổ điện, tới tận 5h tôi tan ca mà Ngưu Lực Phàm vẫn chưa tới.
Trong lòng tôi nóng nảy, hắn không phải là nổ với tôi chứ!
Mặc kệ hắn đêm nay tới hay không, toik đêm nay là khẳng định muốn lưu lại tìm Tông Thịnh.
Để tránh xuất hiện trên camera, tôi đổi ca với bạn học, dùng giờ ăn để về phòng trực tra xem có khách tên Ngưu Lực Phàm không. Kết quả, vẫn là không có! Tôi nằm liệt tren ghế, trong lòng đã bắt đầu xác định đêm nay là bị leo cây. Hắn hẳn là sẽ không tới đi.
Khi tôi quay lại phòng nghỉ, người trực đêm cùng đã tới. Trong đó có một đại tỷ đang trang điểm, nói: “Tông Ưu Tuyền, nghe nói tiểu lão bản mấy ngày hôm trước lúc còn nghỉ phép đã hẹn cô tới khách sạn, còn thân mật nữa hả, Đúng không.”
Tuy rằng kêu đại tỷ, bất quá đó là cách xưng hô thôi. Vị đại tỷ này chỉ là một cô gái tầm 24-25 tuổi, nhìn qua thực tuổi trẻ đại mỹ nữ. Lúc cô ta nói chuyện với tôi, nhìn tô bằng ánh mắt khiến tộ cảm giác, cô ấy đang kiếm chuyện!
Tôi không nói gì, cúi đầu, đi xem màn hình máy tính.
Tổng đài bên kia khi có khách gọi điện thoại sẽ thông báo yêu cầu bằng internet, để chúng tôi đi xử lý.
Lúc Thẩm Kế Ân hôn tôi chỉ có Lan Lan ở đây, bất quá Lan Lan cũng không phải người nhiều chuyện. Chuyện đêm đó dù cô không hiểu hết cũng phải cảm giác được sự tình nghiêm trọng.
Chỉ còn gã bảo vệ kia thôi!