Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 74.2

Đại tỷ đóng hộp trang điểm. “Nha, bộ dạng y chang bà chủ nha. Nhắc cô, đêm nay sẽ có người ở tổng bộ qua kiểm tra, nghe nói là chú của tiểu lão bản, chút nữa khách có yêu cầu gì nhớ làm cho tốt, giữ thể diện cho khách sạn, đừng làm mất mặt bản thân.”

“Tôi chỉ là thực tập sinh.” Nói xong tôi mặc kệ cô ta muốn nói gì. Đại tỷ còn đang thao thao bất tuyệt thì bộ đàm đã kêu: “Trực phòng, trực phòng, lầu 16, lầu 16 có chuyện, mau kiểm tra.”

Lầu 16. Tôi vội chụp lấy bộ đàm, lao ra khỏi phòng nghỉ. Đây là lầu 29, chạy lên lầu 16 còn nhanh hơn đi thang máy. Chưa tới một phút tôi đã lên tới nơi ( : chuỵ thật trâu bò, 6 tầng mà chưa tới 1’)

Vừa tới nơi đã nghe tiếng con gái thét lên chói tai. Lúc này cũng hơn 6h chiều, nhưng trong hành lang khách sạn cũng không phân biệt được giờ giấc, vẫn chỉ là ánh sáng của đèn hành lang mà thôi.

Dưới ánh đèn, nơi cuối hành lang, ba cô gái và một cậu con trai đang co rúm lại chỉ tay lên trần nhà la hét. Tôi vội chạy qua, lúc này, tôi không hề sợ hãi. Tôi chính là hy vọng gặp quỷ, vì Tông Thịnh đang ở tầng này.

Khi tới trước bọn họ, nhìn lên trần tôi thấy dấu tag máu. Kinh ngạc giây lát, cũng chỉ là giây lát rồi tôi chậm rãi nói: “quý vị chậm rãi chơi đi.”

Dấu tay máu này chỉ là mảng đỏ, không cod vân tay, cũng không có máu nhỏ, lại càng không có chỗ lõm thiếu thịt kia, liếc qua là biết không phải rồi. Tuy hơi tối nhưng trực giac cho tôi biết, là giả!

Cũng không biết có Thẩm Kế Ân bọn họ cố ý bày trò không.

Tôi đi vài bước lại cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết dấu tay đó là giả hay sao? Nếu để đại tỷ biết sẽ bắt lỗi tôi ảnh hưởng tới điểm đặc biệt của khách sạn thì lại thêm phiền toái. Nên tôi dừng chân, nói với bọn họ:

“Chỗ các người đứng chính là chỗ cô gái lần trước bị hành hạ tới chết đó.”

Tôi nói không lớn nhưng lại rất thành công khiến bọn họ thét lên chói tai, chạy vèo về phòng. Bọn họ sập cửa phòng...

Lầu 16 không còn một bóng người.

Có lẽ, mọi khách trọ đều chờ tới tối để đi tìm người mất tích kia.

Tôi nhìn hành lang... trước, sau, trên, dưới

Quá yên tĩnh!

Ngược lại làm người ta cảm thấy bất an. Không nên là cái dạng này!

Nơi đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không thấy con quỷ nào?

Là  do bọn họ đã rời đi, hay laf bọn họ đã đem Tông Thịnh xử lý tốt, hoặc là mất đi Tông Thịnh, đôi mắt tôi không còn nhìn thấy quỷ?
Bình Luận (0)
Comment