Bạn Trai Tôi Là Trai Hư

Chương 47


Khuôn mặt phiếm hồng của Thẩm Đường không chịu nổi nữa liền đưa tay ra đẩy anh.

Lúc này Lục Viễn mới buông cánh môi cô ra rồi lại đưa lưỡi ra li3m môi.

Trông lưu manh không tả nổi.

Mà còn dịu dàng nắm gọn bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Anh không ngại những ánh mắt xung quanh nhưng lại nghĩ ngợi một hồi mới dứt khoác buông cô ra.

Anh đưa tay cô lên đặt trên cánh tay của mình.

Vẻ mặt thản nhiên vừa đi vừa nói.

“Đi tiếp khách cùng tớ nào”
Anh không cho cô cơ hội từ chối liền dứt khoác kéo cô đi dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người,Triệu Vi đứng một bên nhìn một màn cay mắt vừa rồi tay không khỏi siết chặt làn váy.

Vẻ mặt tối sầm lại hung hăng liếc nhìn Thẩm Đường,vì sợ mọi người xung quanh sẽ nhận ra vẻ mặt hung tợn bây giờ nên cô nàng liền dịu mặt lại cố gắng nguỵ trang vẻ ngoài dịu dàng như ban nãy.

Bên kia Thẩm Đường bị anh lôi kéo đến hết bàn này đến bàn khác,cô chóng mặt không thôi.

Tất nhiên rượu mời cũng đều do Lục Viễn uống,anh không để cô đụng vào một giọt,họ cũng không bắt ép uống nhiều chỉ uống vui lấy lệ.

Thẩm Đường còn đang loay hoay đi phía sau anh tay vẫn đặt trên cánh tay rắn chắc ấy.


Cảm nhận được sự khẩn trương của anh thì cô mới ngước mắt nhìn về người trước mặt bọn họ.

Lần này cô thành công bay hồn vía lên chín tầng mây rồi,không phải cha mẹ cô nói có việc nên không tới dự sao.

Sao bây giờ!.

,cô liền nghĩ đến một màn hôn môi vừa rồi thì lạnh sống lưng,mồ hôi tay cũng đổ một lớp mỏng.

Vẻ mặt vô tội nhìn bậc phụ huynh trước mắt.

Thẩm Đường còn đang đợi một trận sóng to gió lớn của cha mẹ thì liền nghe anh cất giọng.

Trong giọng nói của anh rất cẩn trọng hình như còn đang lựa lời mà nói.

“Bác trai bác gái,vừa rồi con cùng Thẩm Đường!.


Anh chưa nói hết câu thì mẹ Thẩm đã đi lên nói chen vào,nhìn thế nào cũng không thấy vẻ mặt tức giận của bà đâu cả.

Khuôn mặt hiền hoà của bà vui vẻ hết nấc.

“Ôi dào,người một nhà cả.

Con bé Tiểu Đường nhà bác cũng không còn nhỏ.

Hai đứa quen nhau bác tán thành còn không hết ấy chứ”
“!.

.


Còn chưa hết chấn động thì cô đã thấy Ba Thẩm đứng một bên gật gù tán đồng.

Có phải trước giờ cô đều hiểu sai về tấm lòng của cha mẹ cô không nhỉ.

Nhìn họ như muốn gả cô tới nơi rồi,con gái mình bị người ta hôn cũng không mắng mỏ câu nào còn nhiệt liệt đồng ý cơ đấy.

Lục Viễn nghe xong thì vui không tả nổi,cái tính kiệm lời liền vứt sau lưng hăng hái trò chuyện cùng cha mẹ cô.

Lâu lâu lại lôi cô vào tâng bốc lên,quả thật nhìn ba người họ trông giống người một nhà hơn ấy chứ.

Cô thầm ca thán tán dương Lục Viễn trong lòng,quả nhiên anh đi đến đâu cũng đều nhận được sự yêu thích ngay cả cha mẹ cô cũng không tránh được mị lực của anh.


Qua một lúc anh cũng không tiện nán lại lâu còn nhiều khách khứa lắm,nên bèn để Thẩm Đường lại cùng cha mẹ rồi mình đi tiếp khách.

Anh cũng không nỡ để cô xa mình nhưng biết sao được để cô đi nói chuyện nhàm chán với mấy ông già thì tội cô.

Thẩm Đường nói chuyện một hồi lâu cùng cha mẹ cũng thấy chán rồi lại đi tìm Mục Sơ chơi.

Cô vừa ra tới bên ngoài sân mới bắt gặp Mục Sơ đang ngồi cùng Tống Nhiên bên cạnh còn có Cố Nhiên nữa.

Thấy cô đi lại gần thì một trận tiếng trêu chọc vang lên.

“Này cậu khá lắm Thẩm Đường,vậy mà cậu cùng anh họ hôn môi công khai cơ đấy”
Thẩm Đường nghe tiếng trêu chọc không ngớt của Mục Sơ thì cũng không tránh khỏi việc ngại ngùng,cô phải đưa tay giả bộ bịt miệng cô nàng thì cô nàng mới thôi.

Nhìn Cố Nhiên có vẻ ngà ngà say Tống Nhiên ngồi bên cạnh cũng phải đứng lên đỡ cậu ấy về phòng.

Mục Sơ như nhìn thấu hồng trần lắc đầu không thôi,tội nghiệp anh chàng vừa mới chập chững biết yêu mà gặp ngay cảnh crush có người yêu còn thốn cơm chó ngay tại chỗ.

Ai mà chịu nổi cơ chứ.

Mục Sơ cũng không nhiều lời lại tiếp tục quay sang trò chuyện cùng Thẩm Đường.

Do hăng say quá nên Mục Sơ lỡ trượt tay đổ rượu lên váy của Thẩm Đường,bộ váy màu trắng kết hợp với rượu vang màu đỏ thì càng thêm rõ ràng.

Mục Sơ luống cuống cúi đầu lau giúp cô.

Nhìn cô nàng như sắp khóc đến nơi.

Thẩm Đường nhìn bộ váy xót không thôi,nhưng biết sao được thành ra vầy rồi không thể mặc được.

Cô liền đứng lên nhẹ giọng an ủi Mục Sơ.


“Không sao đâu,cậu có thể giúp tớ kiếm tạm một bộ khác không.

Tớ lên trên phòng đợi cậu nhé”
Mục Sơ không chậm trễ liền đồng ý đứng dậy tiến về phía ngoài gọi một cuộc điện thoại.

Thẩm Đường cũng nhấc váy lên đi vào trong sảnh tiến về phía phòng chờ.

Vừa tới trên cầu thang liền bắt gặp Lục Viễn cùng Triệu Vi bên phía ngoài hành lang,chỉ mơ hồ thấy bóng lưng nhưng cô liền nhận ra ngay.

Trong lòng cô bất chợt lạnh dần,lộp bộp vài tiếng.

Chân bất giác liền đi lại phía đó,núp sau cánh cửa,là cửa gỗ đang mở nên cô nghe rõ rành mạch cuộc nói chuyện của hai người không xót một từ.

Tim cô đập nhanh hơn,cũng không dám thở mạnh giảm thiểu cảm giác tồn tại nhất có thể.

Không phải cô không tin anh nhưng quả thật anh đối xử với Triệu Vi khác hẳn những cô gái khác,không giống tình yêu nam nữ cũng không giống bạn thân.

Nhưng trong lòng cô cũng rất bất an,nhiều lần muốn hỏi nhưng lại thôi.

Bây giờ đã không tự chủ mà đứng nghe lén luôn rồi.

.

Bình Luận (0)
Comment