Bạn Từng Là Thiếu Niên

Chương 33


Là khoảnh khắc đặc biệt nào đã giúp bạn nhận ra được tình cảm của chính mình?
-----------
Hai nữ sinh từ lúc bước vào đều trật tự đứng nép vào một bên.

Được thầy hiệu trưởng cho phép, họ mới bắt đầu tường thuật lại sự việc.

Sáng nay trong giờ thể dục, trong lúc đi vệ sinh họ vô tình nghe được một nữ sinh đang đứng nói chuyện điện thoại bên trong.

Cuộc trò chuyện của nữ sinh lại liên quan đến các đề thi học kỳ sắp tới, biết có chuyện chẳng lành nên họ quyết định lên báo giám thị.

Do chỉ có thể thấy được bóng lưng của người nữ sinh, nhưng vì từng tham gia đấu bóng rổ chung nên họ biết chắc đó chính là một thành viên của lớp D3.
Du nghe xong lời tường thuật của họ, cảm nhận được sự dối trá chưa từng có, cô ngay lập tức phản tháo: "Các cậu nói dối.

Cả tiết học thể dục vừa rồi tôi chưa từng ghé qua nhà vệ sinh.

Cái này những người xung quanh tôi đều có thể làm chứng mà."
Số 01 ranh ma hỏi ngược lại: "Thế cậu giải thích thế nào về chuyện đề thi? Nếu như nó không được tìm thấy trong túi của cậu thì bây giờ cậu cũng đâu có đứng đây."
Du mấp máy môi định cãi lại thì cô chủ nhiệm ở bên cạnh đã hạ giọng, trừng mắt nhìn cô: "Du.


Im lặng."
Du nghe lời, ngoan ngoãn im miệng lùi về phía sau.

Thấy người bên cạnh trật tự trở lại, cô chủ nhiệm mới yên tâm mà quay sang nhìn thầy hiệu trưởng nói: "Thưa thầy.

Về chuyện này thầy thể dục cũng có thể làm chứng.

Em đã từng hỏi qua thầy ấy và thấy ấy cũng đã xác nhận là chưa cho bất kỳ em học sinh nào rời khỏi khu vực sân tập vào giờ đó cả."
Thầy hiệu trưởng vẫn giữ im lặng, nét mặt giống như đang âm thầm phân tích vấn đề xảy trước mắt.
Camera ở phòng giáo viên đã hư cách đây hai ngày, hiện tại đang chờ lắp đặt cái mới.

Tủ đựng đồ của học sinh đã cũ cho nên nhà trường tạm ngưng cho học sinh sử dụng để chờ tủ mới giao về, các học sinh lúc xuống sân tập điều không có tủ để giữ đồ đành phải để tạm đồ của mình trên ghế đá mà không ai trông coi.

Do đó, bất cứ ai cũng có thể đụng vào túi xách của người khác mà chủ nhân của nó không hề hay biết.
Một bên có chứng cư chứng minh mình luôn ở sân tập.

Một bên thì khăng khăng cho rằng đã nghe được cuộc nói chuyện trong nhà vệ sinh.

Thầy thể dục đương nhiên không thể nói dối vậy vấn đề còn lại là ở hai nữ sinh kia.
Ai là người thù hằn đến mức phải vu oan cho người khác? Ai là người có đủ bản lĩnh để vào phòng giáo viên trộm đề thi?
Sau một hồi thận trọng cân nhắc, thầy hiệu trưởng mới lên tiếng: "Ba em về lớp hết đi.

Chuyện này các giáo viên sẽ điều tra kỹ lại."
Chờ cho các học sinh ra hết, thầy hiệu trưởng lại nhìn cô chủ nhiệm nói tiếp: "Lùi kì thi học kì lại hai tuần.

Kêu các giao viên khác gấp rút chuẩn bị lại đề thi mới." thầy ngưng một đoạn lại nói: "Có phải dạo trước lớp cô từng xảy ra xô xát?"
Cô chủ nhiệm đáp: "Thưa thầy.

Đích thực là có chuyện này.

Nhưng mà..."
Cô nhìn sang thầy giám thị như muốn nhờ thầy giải thích thay.


Thầy giảm thị hiểu ý liền nói: "Nhưng mà chuyện đó lỗi không phải là do lớp cô Yến đây, mà là do bên kia tấn công trước."
Thầy hiệu trưởng hỏi: "Là do nữ sinh lớp A1 cầm đầu?"
Thầy giám thị đáp: "Phải." nói đến đây thầy giám thị như chợt nhớ tới manh mối nào đó liền nhanh miệng nói tiếp: "À đúng rồi, khi đó cũng là do nữ sinh khi nãy lên thông báo với tôi.

Chẳng lẽ thầy nghi ngờ đám học trò đang chơi xấu lẫn nhau?"
Thầy hiệu trưởng ngã lưng vào ghế dựa, bình thản nói: "Cũng chỉ là suy đoán thôi.

Chúng ta cần phải thấu đáo điều tra.

Đám học sinh này càng ngày càng quá đáng rồi."
Sắc mặt của những người còn lại sau một lúc phân tích vấn đề cuối cùng cũng trở nên thông suốt.

Không khí bên trong phòng hiệu trưởng bất chợt chùng xuống, âm trầm lạ thường.

Ở bên ngoài, nhiệt độ đã lên cao đến nổi cây cỏ như cũng đang bực dọc vì nắng nóng.

Hành lang khu trung tâm oi bức ngột ngạt, Du nhìn thẳng hai nữ sinh trước mặt hỏi: "Tại sao hai người phải làm vậy? Là Trâm Anh bảo các người làm?"
Hai nữ sinh lúc này đã hoàn toàn lộ đuôi cáo, không còn cố tỏ vẻ ngoan hiền giống như lúc ở bên trong phòng hiệu trưởng nữa.

Họ nhìn Du, thẳng thắng thừa nhận: "Phải.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu."
Du vẫn cố chấp hỏi: "Tại sao lại làm vậy?"
Số 04 vênh mặt: "Muốn biết thì tự động não đi." cô ta buông lời châm biếm: "À quên, học ngu như mày thì làm gì có não mà suy nghĩ chứ."

Nói xong, chúng thỏa mãn mà cười ha hả lên sau đó khoác tay nhau rời đi.

Số 01 đi ở phía trước, vừa đi vừa nói: "Ở trên sân đấu đã bảo mày tránh xa cậu ấy ra, ai kêu mày cứng đầu không nghe làm gì, bây giờ tự rước họa vào thân."
Du vẫn đứng lặng người ở đó, cố khắc chế ngọn lửa nóng giận đang bùn cháy trong lòng.

Nếu như ở đây không phải là trường học thì cô đã đánh cho bọn nó nhừ xương từ lâu rồi.

Nhưng cô không thể, cô chủ nhiệm đã tín nhiệm cô như thế, cô không thể làm cho cô mình thêm rắc rối nữa.
Nhưng cô phải làm sao đây? Phải làm sao mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình? Lỡ như chuyện bị đồn ra ngoài, đến tai người đó liệu người đó có tin cô không?
Phải rồi, hàng ngàn người ngoài kia nghĩ như thế nào cô lại không sợ mà chỉ sợ mỗi một người không tin mình.

Quá để tâm đến suy nghĩ của một người về mình, cái này có được gọi là thích chưa? Được rồi, cô thừa nhận là mình đã lỡ thích Hạ mất rồi, nhưng cũng đã quá muộn rồi.

Bởi vì bây giờ hai người đâu còn cơ hội nào để tiếp xúc nữa, nếu có cũng chỉ là mớ tin đồn xấu sắp được tung ra thôi.
Lần đầu tiên trong đời cô biết cảm giác yêu thích một người là trải qua như thế nào.

Cũng là lần đầu trong mười bảy năm trời, khi cô nhận ra mình thích một người cũng là lúc cô biết mình yếu đuối đến nhường nào.
Hóa ra, cô không mạnh mẽ giống như cô đã tưởng..

Bình Luận (0)
Comment