Tuy nhiên, những điều này còn xa vời. Không thể bật ra một viên Chân Đan ngay lập tức được. Có thể hàng chục năm sau, hoặc hàng trăm năm nữa. Mọi thứ đều là một cuộc tranh chấp chủng tộc, đơn giản là thiếu hụt tài nguyên thôi.
Nam Linh vực không thể mở rộng ra bên ngoài, việc cuộn vào trong là điều khó tránh khỏi.
Lục Khiêm cũng không quan tâm lắm. Việc cấp bách vẫn là tăng cường tu vi, đạt được đạo thống và pháp thuật cao cấp hơn. Chỉ cần đẳng cấp mạnh, bất kể là trận đại chiến nào, tu vi mới là căn bản yên thân gửi phận.
Sau việc này, Lục Khiêm trở lại Hộ Pháp ti, bắt đầu chỉnh đốn nội vụ. Hạ lệnh tất cả thành phường thị nhất định phải tập trung đến khu vực được chỉ định, các chợ đen tư nhân bị nghiêm cấm. Đồng thời tăng thêm rất nhiều Đạo binh để duy trì trật tự phường thị, nắm chắc lợi ích của phường thị trong tay.
Bầu không khí và trật tự đột nhiên trở nên tốt hơn. Tất nhiên, bên trong quá trình này nhất định phải đổ máu, thậm chí hủy diệt mấy gia tộc độc chiếm một vùng.
Lục Khiêm cũng không phải là một người thích giết chóc, hắn vẫn hiểu được đạo lý kéo phe này để chống lại phe khác. Cũng không keo kiệt trong việc phân chia lợi ích.
Ngược lại người bao vây càng nhiều. Thủ đoạn mạnh mẽ và tàn nhẫn của Lục Khiêm cũng được mọi người trong Cửu Tiêu Đạo Minh biết đến, được gọi là “Hoàng Tuyền Giao Long”.
Danh hào này truyền đến tai những người có ý đồ...
Thanh danh Lục Khiêm truyền ra. Trước đây xem thường Đô vệ vốn vắng vẻ vô danh này.
Hiện giờ Lục Khiêm nắm giữ hai đại tài nguyên là Đạo Binh điện và Hộ Pháp ti, gần như trở thành đối tượng mà mọi người nịnh bợ.
Đông Cung chủ thành.
Tháp cao ngàn trượng đâm thẳng mây xanh. Thỉnh thoảng có mấy đạo độn quang bay qua, kéo theo quỹ tích như sao băng.
Trên một tòa núi xanh bên ngoài chủ thành. Non xanh nước biếc, tiên khí lượn lờ. Đỉnh núi sừng sững một tòa động phủ xa hoa. Đại điện động phủ có một cái màn che phấn hồng. Phù dung trướng ấm, mùi thơm ngập tràn.
Lục Khiêm ở trần, trong ngực lộ ra ôn hương nhuyễn ngọc. Xích Âm khép hờ hai mắt, tựa trên lồng ngực Lục Khiêm. Trên người nàng không một mảnh vải, khoác áo lông bạch hồ, vai ngọc nhẵn bóng lộ ra ngoài, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mơ hồ trông thấy da thịt trắng như tuyết.
Lục Khiêm đứng lên, khiến giai nhân trong ngực giật mình, vươn tay tìm tòi.
“Đừng nhúc nhích.”
Xích Âm lườm hắn một cái, rồi cũng ngồi dậy. Thảm trong đại điện cũng làm từ lông cáo trắng, tất cả đều là da lông Yêu Hồ, vô cùng xa hoa.
“Nàng rất yêu thích áo lông cáo sao, hôm nào gọi người đưa thêm cho nàng một ít.”
Lục Khiêm cười nói.
“Được.”
Xích Âm gật gật đầu, từ trong Hồ Thiên bố lấy ra hai đoàn mây trắng. Nhìn kỹ thì đó không phải là mây, mà là hai dải lụa mỏng. Xích Âm giơ bàn tay trắng nõn lên, một giây sau pháp y liền mặc lên người. Trước mắt là một mỹ nhân áo trắng tiên khí bồng bềnh.
“Đây là Tiên Thiên Thủy Tinh pháp y, luyện chế từ Băng Thanh mà thành.”
Áo này là cấm chế Địa Sát Tam Trọng Thiên, có thể phòng hộ pháp khí pháp thuật, thủy hỏa bất xâm, cũng là một cái hộ pháp thần y không tệ.
Thế nhưng có một cái khuyết điểm. . . Lục Khiêm nhìn bạch y công tử tiên khí bồng bềnh trong gương, hơi có chút không quen.
“Tốt cái mẹ gì.”
Lục Khiêm không hài lòng. Trước kia ấn tượng mình tạo ra cho người khác, đều là loại khí tức âm u, người sống chớ tiến vào Yêu Đạo. Bây giờ nhìn lại có chút đẹp trai.
“Dùng một cái huyễn thuật là được rồi.”
Trong lòng Xích Âm lại rất hài lòng. Hai người thu dọn đơn giản lại một chút, rồi tới Lục Giáp tổng tháp.
“Đô vệ đại nhân, Đô Tra đại nhân. . .”
Người xung quanh cung kính chào hỏi, mục tiêu đám người quan tâm đều ở trên người Lục Khiêm. Gần như tất cả người của Cửu Tiêu Đạo Minh đều biết rõ, quan hệ giữa Lục Khiêm và Xích Âm. Hai người tách ra.
Ở Hộ Pháp ti.
Trưởng sử Lý Tín càng thêm bận rộn, công văn chất trên bàn thành đống, hai bên chủ sự cũng bận rộn không thôi.
“Đô vệ đại nhân.”
Nhìn thấy Lục Khiêm đi tới, đám người liền vội vàng đứng lên. Lý Tín hưng phấn chạy tới, nói:
“Đại nhân thật anh minh, năm nay chúng ta thu nhập gấp mười năm trước.”
Đám người không nghĩ tới Lục Khiêm mới nhận chức ngắn ngủi một năm, đã mang đến thu nhập cao như vậy. Đây là thành tích trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Trước kia một năm Đô vệ thu được nhiều nhất cũng chỉ sáu bảy mươi vạn Pháp Tiền, bây giờ là sáu bảy trăm vạn.
Cộng thêm lợi nhuận của Đạo Binh điện, một năm Lục Khiêm có ít nhất một ngàn vạn trở lên. Chi phí tu luyện gần như không phải lo.
Hiện tại lại cho thêm mấy cái linh khí đề cao hai tầng cấm chế, pháp khí đều là Thiên Cương tầng thứ ba, cùng một đẳng cấp với Thần Tướng Hiển Hình Phù lúc đầu. Gần đây đang nghiên cứu Thiên Cương cấm chế tầng thứ tư.