“Được. . . được, làm phiền tiểu thư.”
Lục Khiêm cũng không quay đầu lại.
Bàn tay thon dài kích thích dòng nước, Thải Vi đứng ở vị trí Lục Khiêm không thấy được, gương mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Đôi mắt hiện ra màu u lục, có vẻ cực kỳ âm u.
Hít!
Thải Vi hít sâu một hơi.
Muốn thừa dịp Lục Khiêm không đề phòng hút khô tinh khí của hắn.
Thường nói, lúc người ta không đề phòng hấp thu tinh khí sẽ nhanh chóng mau lẹ nhất.
Người bình thường không chú ý càng bị lập tức hút khô.
“Hít. . . Ồ? Ai?”
Thải Vi hút nửa ngày, phát hiện không có tác dụng gì.
“Tiểu thư sao vậy? Nước quá nóng sao?”
Lục Khiêm nghi ngờ nói.
“Không, không có.”
Thải Vi có chút bối rối, sau đó hàm răng trở nên sắc nhọn, hai cái răng nanh kinh khủng mọc ra. Có thể là do nhỏ tuổi, cộng thêm tướng mạo xinh đẹp, không có khủng bố dữ tợn, nên nhìn nàng có loại hung hăng đáng yêu.
Thải Vi đã quyết định, bỗng nhiên cắn vào cổ Lục Khiêm một cái.
Nhìn nàng giống như một con dã thú, muốn cắn chết con mồi trước mặt.
Kết quả hàm răng vừa mới cắn xuống, suýt chút nữa khiến hàm răng Thải Vi rụng ra. Tại sao lại cứng rắn như vậy, giống như là một tảng đá lớn vậy?
Thải Vi thầm nghĩ.
Lúc này, Lục Khiêm mới xoay đầu lại, sắc mặt bình thản, ánh mắt trong veo, không có ý loạn thần mê như vừa rồi.
“A!”
Lục Khiêm đưa tay kéo một phát.
Soạt!
Thân thể Thải Vi không bị khống chế rơi vào trong nước.
Nàng có lòng muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện lực lượng của mình không đủ, yếu ớt giống như phàm nhân vậy.
“Thả ta ra.”
Thải Vi dùng sức giãy dụa.
Nước nóng làm ướt xiêm y của nàng, để lộ ra vóc dáng linh lung tinh tế.
Tuổi tác nhìn không lớn, nhưng vóc dáng lại rất không tệ.
“Ta cảm thấy ngươi hút sai chỗ rồi.”
Lục Khiêm mỉm cười.
“Không, ô. . .”
Thanh âm của Thải Vi dần dần trầm thấp, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Toàn bộ sương phòng chỉ còn lại thanh âm dòng nước va đập.
Rầm rầm!
Qua nửa canh giờ, Thải Vi từ trong nước chui ra, mái tóc lộn xộn, dựa vào bên thùng tắm. Vẻ mặt lã chã chực khóc.
“Thải Vi tiểu thư, đừng như thế, như thế sẽ khiến cho tại hạ cảm thấy mình giống như làm sai cái gì.”
Lục Khiêm cười nói.
Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ khôi phục một chút, khe hở trên Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều cũng được chữa trị không ít.
Xem ra đây là lần thứ nhất của nữ quỷ này, nguyên âm mười phần tinh thuần.
Có lẽ nàng cũng không phải là nữ quỷ không đứng đắn gì, vậy sẽ tha nàng một mạng, về sau giữ lại vẫn còn tác dụng.
Nếu như đoán không lầm, nữ quỷ có khí chất như tiên, mị nhãn câu người bên ngoài kia cũng chưa từng trải qua chuyện này.
Không thể không nói tin tức của Đệ Nhị Kiêu thật sự rất linh thông.
“Ta là quỷ hồn, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
Thải Vi nghi ngờ nói.
“Ta còn là Giao Long đây.”
Vừa dứt lời, đầu Lục Khiêm biến thành đầu rồng. Con ngươi vàng óng phản chiếu ra khuôn mặt Thải Vi.
Thải Vi bị dọa đến run lẩy bẩy, đổ mồ hôi.
“Đại vương đừng giết ta, cũng đừng giết tỷ tỷ của ta, nếu không bà bà sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Bà bà? Nói cho ta biết một chút về người này đi.”
Chẳng lẽ là thế lực bên trong Âm Phong cốc?
“Ta không nói.”
Dưới một phen ép hỏi của Lục Khiêm, rốt cuộc Thải Vi cũng thở hổn hển nói ra tình hình thực tế.
Trong lòng bất tri bất giác in xuống thân ảnh của người đàn ông này. Cũng không phải Lục Khiêm đẹp trai kinh thiên động địa đến đến cỡ nào. Chủ yếu là do đặc tính của Giao Long.
Bản tính long chủng vốn rất dâm, tham lam, tính chiếm hữu mạnh.
Nữ nhân của Long chủng tuyệt đối không thể để những người khác nhúng chàm, nữ nhân cũng không thể có dị tâm. Cho nên sau chuyện này, trong nữ nhân không tự chủ được có khuynh hướng đi theo Giao Long.
Đặc biệt là Lục Khiêm tạm hoãn con đường tiến giai Giao Long, lựa chọn tu luyện Diêm La Chân Thân, đi theo một cái đạo lộ dùng sức cường hóa.
Bản tính Giao Long trên người, thậm chí vượt qua Giao Long Vương tộc.
Đình viện bên hồ.
Tiểu Thanh chống tay lên mặt, thỉnh thoảng gẩy gẩy dây đàn, tâm thần có chút không tập trung. Cũng không biết Thải Vi như thế nào.
Ngộ nhỡ đối phương là cao thủ, bắt nàng lại thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, một bóng mờ che khuất Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thất thanh kêu một tiếng.
Không ngờ trước mắt lại là tên nam tử vừa rồi. Hắn không chết chẳng phải là Thải Vi rất nguy hiểm sao?
Keng keng!
Dây đàn liên tục rung động.
Từng đạo sóng âm vô hình chồng chất, trút xuống giống như sóng biển.
“Ồ?”
Lục Khiêm khẽ ồ một tiếng, cong ngón búng ra.
Một đạo pháp lực màu vàng bay đi, sóng âm vô hình lập tức tan thành mây khói. Không có nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào.
Lục Khiêm tiến lên một cái, đè bả vai non mềm của Tiểu Thanh xuống.
Đầu ngón tay ngưng tụ ra ba giọt thần thủy.
Thần thủy tản mát ra uy lực hủy diệt kinh khủng làm cho sinh vật run rẩy.
“Còn dám giãy dụa, ta sẽ nhỏ giọt nước này trên người ngươi.”
Nói xong câu đó, Lục Khiêm cũng lười nói nhiều, móc ra một lá bùa. Lá bùa bốc cháy, một đạo hồng quang đánh vào cơ thể Tiểu Thanh.
Đây là ngự quỷ phù lục.
Sau khi đánh xuống phù lục này, quả nhiên Tiểu Thanh an phận hơn rất nhiều.
“Dẫn ta đến Âm Phong cốc.”
“Vâng.”