Mặc kệ là bí mật trên người Lục Khiêm, hay là chìa khoá sơn động, đều đáng giá hắn bỏ ra cái giá cao này.
Rất nhanh, đám người đã đến đông đủ.
Bỗng nhiên, bầu trời ảm đạm xuống.
Mây đen tăng thêm, hình thành một cái vòng xoáy không ngừng xoay tròn, bao trùm trăm dặm.
Một đạo thân ảnh từ vòng xoáy hạ xuống.
Ánh mắt Lục Khiêm tập trung vào người này.
Khiến hắn kinh ngạc chính là, ngoại trừ đầu tương đối hoàn chỉnh ra, còn lại hai tay, hai đùi, ngực, răng, đều rất khác biệt.
Hình dạng cái đầu cũng hết sức kỳ lạ, để râu dê, hai mắt một bên đen một bên đỏ.
Người tứ chi không trọn vẹn này, lại là tiêu điểm trong lòng mọi người.
Lục Khiêm không dám dùng Động Sát Thần Mục quan sát đối phương, trước mắt bao người, rất dễ dàng khiến người khác cảnh giác.
Thế nhưng cảm giác khí thế đè nén của người này gây ra cho hắn, cũng không mãnh liệt bằng Chân Đan.
Xem ra tam thế Hư Đan cuối cùng vẫn là Hư Đan. Khả năng về sau tứ thế ngũ thế, sẽ có được tu vi Chân Đan.
“Được rồi.”
Bạch hồ Tế Tửu cất cao giọng nói.
Đám người đang bình luận lập tức ngừng lại.
“Khụ khụ.”
Dạ Thi Sơn Vương nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
Thân thể không có tứ chi lơ lửng giữa không trung.
“Tiếp theo bản tọa sẽ nhắc lại hiệp ước thành lập Pháp Minh, tuy hàng năm đều phải nhắc lại một lần, nhưng cái này nhất định phải nói rõ.”
“Mục đích ban đầu thành lập Pháp Minh là giảm bớt nội bộ tranh đấu, đoàn kết đối ngoại. Bất kể mọi người có xung đột lợi ích như nào, ta cũng hi vọng đưa hết lên mặt bàn để nói, chứ không phải bí mật tranh đấu.”
Thanh âm to rõ của Dạ Thi Sơn Vương, truyền khắp bốn phương.
Dường như mỗi một cái địa vực đều có tổ chức, phụ trách hòa giải mâu thuẫn, giảm bớt nội đấu.
Bởi vì nhân loại còn có kẻ địch càng cường đại hơn ở bên ngoài, đó là dị loại chi quốc, Yêu tộc và yêu ma uy hiếp cả vùng hải ngoại.
Thái Ảm vực không thể phong bế giống các vực khác, thông thường yêu ma hải ngoại hình thể to lớn, nhưng không có bao nhiêu trí tuệ.
Yêu tộc còn có thể hòa giải một chút, còn hải ngoại yêu ma thật sự là không được.
Bình thường mỗi một lần xâm lấn đều khiến cho Nhân tộc chiếm diện tích rộng nhất, lại có thương vong lên đến con số hàng vạn.
Cho nên nhân loại phải liên hợp lại đối kháng, đương nhiên, một phương diện khác cũng là vì phân chia lợi ích.
“Tốt rồi, bản tọa sẽ đọc một cái linh điền thuộc về Thương Lãng sơn và Linh Chi môn. . .”
“Và phân chia di sản của Lộc Tiên giáo thời thượng cổ. . .”
Dạ Thi Sơn Vương tuyên đọc tranh chấp và phân chia lợi ích của các môn phái.
Rõ ràng sẽ có vài người trên mặt mang theo vẻ không phục, có người cao hứng bừng bừng. Nhưng không người nào dám đưa ra dị nghị.
Bình thường, khi minh hội không mở ra, tất cả sự vụ bên trong Pháp Minh sẽ giao cho các Đại Tế Tửu xử lý.
Nếu như không phục có thể báo cáo lên minh chủ, nếu vẫn trả lời không phục, sẽ xử lý ngay phía trên minh hội.
Bình thường tuyên đọc như này kết quả đã là không thể sửa chữa. Còn dám nhiều lời, sẽ chỉ nhận được thiết quyền của minh chủ.
“Kế tiếp là bình xét thế lực, có thế lực nào cho là mình có tư cách hay không? Mỗi cái thế lực chỉ có thể bị khiêu chiến một lần.”
Ánh mắt Dạ Thi Sơn Vương sáng ngời, nhìn về phía đám người.
“Có ta, Sơn Vương điện hạ, môn chủ Thanh Quỷ môn, khiêu chiến Bàn Sơn phái.”
Bàn Sơn phái là thế lực tam phẩm.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình, lão phu sẽ cho ngươi nhìn rõ.”
Nghe thấy nam tử đứng ra khiêu chiến, một lão đầu cười lạnh, nhảy vào trung tâm.
“Đơn đấu hay là quần ẩu?”
“Đơn đấu.”
Hai người mặt đối mặt, giương cung bạt kiếm.
Sau khi Sơn Vương đánh ra một đạo pháp lực bao phủ hai người, song phương không hẹn mà cùng phát động thế công.
Trong tay Bàn Sơn đạo sĩ cầm Bàn Sơn Tiên, mỗi một đoạn đều có lực lượng một núi.
Khi quất xuống, giống như trọng lượng toàn bộ ngọn núi cũng đè ép xuống.
Một bên khác Thanh Quỷ đạo sĩ cũng không vừa.
Thanh Quỷ có chút giống Dạ Xoa, nhưng trên đầu không có sừng dài.
Bắp thịt cuồn cuộn, lực lượng cường đại, có được bài sơn chi lực.
Ầm!
Bỗng nhiên Bàn Sơn Tiên lớn lên mấy lần.
“Không có khả năng, rõ ràng ngươi.”
Thanh Quỷ đạo sĩ la lên thất thanh.
“Lão phu lừa gạt ngươi.”
Ầm!
Một roi hạ xuống, trong nháy mắt Thanh Quỷ đạo sĩ liền biến thành thịt nát, đồ tử đồ tôn vội vàng chạy tới khóc tang. Năm nay lão đạo sĩ đạt được thắng lợi.
Chỉ là một trận chiến nho nhỏ, nhưng trong đó tràn đầy lục đục với nhau. Chiến thắng không chỉ giữ được địa vị, còn đoạt được hết tài sản và thế lực của kẻ thất bại.
Lục Khiêm cũng rất tán thành với loại phương thức này.
Huyết đấu nhìn như tàn khốc, nhưng phạm vi chỉ giới hạn ở trong mấy người, chứ không phải là hai cái thế lực quyết chiến, đánh cho long trời lở đất.
Không trách được truyền thừa nơi đây hoàn hảo như thế, số lượng cao thủ cũng nhiều hơn so với Nam Linh Vực.
Rất nhanh, không ngừng người khiêu chiến.
Có thua, có thắng. Còn có thế lực nhất phẩm khiêu chiến Tế Tửu.
Trong thế lực của Tế Tửu Bắc Minh Pháp Minh có ba vị Hư Đan, thế lực khiêu chiến lại không có Hư Đan.
Bảy trận bốn thắng.