Âm phong thổi qua, rèm cửa nhấc lên, lộ ra một bóng người. Người này không phải người không phải quỷ. Mà là một cái tượng người bằng đất. Làn da trắng bệch như quét vôi, hai mắt như chuông đồng khảm nạm Thanh Kim Thạch, nhất bút nhất hoạ, đều có thần trợ, sinh động như thật.
Oanh!
Tầng mây tách ra, bỗng nhiên khí áp lên cao.
Giao Long Đại Thủ Ấn màu vàng sẫm ép xuống, còn chưa rơi xuống đất, mặt đất đã nhao nhao vỡ vụn.
“Muốn chết!”
Hai mắt tượng đất trong xe ngựa mở ra, lóe lên kim quang, đưa tay phải ra, va chạm một chưởng với Giao Long Đại Thủ Ấn.
Oanh!
Hai chưởng va vào nhau.
“Ồ?”
Lông mày Lục Khiêm nhíu lại, Xương Binh giáo có chút thủ đoạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người chỉ dựa vào lực lượng ngăn cản Giao Long Đại Thủ Ấn.
Thần thông pháp thuật của hai người đụng vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
Lấy hai người làm trung tâm, sinh ra một đạo sóng khí vô hình. Sóng khi nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Những nơi đi qua, đại địa bị san bằng ba thước, trong nháy mắt Xương Binh đụng phải sóng khí vô hình, giống như bị cự chùy đánh trúng, cả người hóa thành huyết vụ tại chỗ.
Hai người đối chiêu lần nữa. Tay phải Xương Binh giáo chủ cầm linh bài, âm thầm điều khiển Xương Binh chiến đấu cùng Lục Khiêm.
Mặc dù Lục Khiêm cũng triệu hoán ra ba ngàn Đạo binh. Nhưng đối với Giáo chủ mà nói còn chưa đủ để uy hiếp được hắn.
Xương Binh khác với Đạo binh bình thường. Xương Binh hơn ở một chữ tà, lấy giết chóc mà sống. Lực lượng căn bản ở chỗ linh bài.
Bất kể bị giết bao nhiêu lần, chỉ cần pháp chủ không chết, linh bài không hủy. Chúng sẽ lại nhanh chóng được tạo ra.
“Khặc khặc, xem ngươi còn có thể chèo chống được bao lâu. . . Á?”
Xương Binh giáo chủ đang cười to, bỗng nhiên ngẩn cả người.
Chỉ thấy đỉnh đầu lơ lửng một cái quang luân màu vàng.
Toàn thân cái luân này giống như làm từ hoàng kim, trên đó khắc hoạ vô số Địa Ngục họa phức tạp.
Xoạt!
Kim luân bắn ra một đạo quang mang, đi vào trong đầu Xương Binh giáo chủ.
“Không có khả năng! ! A! !”
Một giây sau, Xương Binh giáo chủ hóa thành một bãi nước mủ.
Sương mù vỡ ra.
Huyễn hóa thành một khuôn mặt người, hình dạng người này giống Xương Binh giáo chủ đến bảy tám phần.
“Ha ha, ngươi trúng kế rồi.”
Sương mù u lục điên cuồng xông tới, bao phủ thân hình Lục Khiêm.
Giáo chủ chờ chính là giờ khắc này.
Lục Khiêm tự cho rằng mình phát hiện sơ hở, nhưng trên thực tế không biết rõ hắn cố ý làm vậy.
Mục đích cũng là vì tìm ra sơ hở của Lục Khiêm.
“Hỏng rồi, Phong Đô trúng kế. Hắn không biết rõ pháp đàn thế giới của giáo chủ, lần này bắt rùa trong hũ rồi.”
“Pháp đàn là nơi nuôi dưỡng Xương Binh, lần này không chết cũng bị đồng hóa.”
Pháp đàn thế giới là nơi luyện chế và phục sinh Xương Binh.
Ở thế giới này, tu vi người bên ngoài sẽ bị áp chế, đồng thời tu vi Xương Binh cũng sẽ được đề cao, bất tử bất diệt.
Dưới tình huống đạo hạnh hai người chênh lệch, Lục Khiêm còn rơi vào bẫy của người ta, gần như không có người nào cho rằng Lục Khiêm còn có thể sống sót.
“Phong Đô đạo hữu!”
Già Lam thất thanh la lên, vội vàng nhìn về phía Dạ Thi Sơn Vương trong không trung.
“Minh chủ đại nhân, chúng ta có thể xin nhận thua không?”
“Không được, bản thân nói ra mới được.”
Dạ Thi Sơn Vương lập tức cự tuyệt.
Nếu như người khác có thể nhận thua thay, như vậy về sau sẽ có thêm nhân tố không thể khống chế.
Ngộ nhỡ có trưởng bối thế lực bị mua chuộc, ở thời khắc mấu chốt thay người nhận thua, chẳng phải là lộn xộn sao.
Trên trận chỉ còn lại giáo chủ đang cầm linh bài và một đám sương mù u lục lớn cỡ đầu người treo trên bầu trời.
Sương mù không ngừng phun trào, bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng la giết của Xương Binh.
Thỉnh thoảng giáo chủ sẽ dùng pháp lực đánh ra từng đạo hỏa diễm tạo thành quỷ đầu, bay vào trong sương mù u lục.
Oanh!
Sóng âm tầng tầng lớp lớp, ngay cả người xung quanh cũng cảm thấy cỗ uy lực cường đại này.
Thật lâu sau, sương mù không có động tĩnh nữa.
Sắc mặt Già Lam như tro tàn.
“Tên Phong Đô vô danh vắng vẻ, dây dưa cùng giáo chủ lâu như vậy, cũng coi như chết có ý nghĩa.”
“Lão phu rất kính nể dũng khí của người này, sao không nhẫn lại thêm mấy trăm năm chứ, chưa chắc lúc đó giáo chủ đã có thể đánh thắng được hắn.”
Trong số những người vây xem, có người thở dài, có người nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên lần này người chiến thắng là Định Long Xương Binh Giáo.
Địa bàn và lợi ích của hai cái thế lực sẽ bị bọn hắn nắm vào trong tay, lần sau tỷ lệ xung kích Tế Tửu thành công sẽ đề cao rất nhiều.
Dạ Thi Sơn Vương lắc đầu, đang muốn tuyên bố kết quả thắng lợi, thì trong tràng xảy ra dị biến.
Khuôn mặt Xương Binh giáo chủ vặn vẹo, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.
Thân thể vỡ ra vô số đường vân, kim quang tuôn ra.
Oanh!
Pháp đàn thế giới bị căng phồng nổ tung.
Một con Giao Long dài ba ngàn trượng, lân giáp, thân thể như kim bay ra.
Lực lượng khổng lồ kia, suýt chút nữa xé nát cái pháp trận ngăn cách này.
Dạ Thi Sơn Vương vội vàng ổn định lại.
Giao Long Đại Thủ Ấn đè xuống.
Mật độ mỗi một tấc nhục thân đầu Giao Long này vượt xa hoàng kim, thân thể dài như thế, trọng lượng còn lớn hơn một ngọn núi.
Cộng thêm lực lượng thần thông của Giao Long Đại Thủ Ấn ban cho, trọng lượng đạt tới trình độ cực kì khủng bố.
Không gian ẩn ẩn vặn vẹo, thậm chí không khí cũng bị áp súc thành thực thể, hiện ra hình dáng kết tinh thành một loại vật chất.
Lần đầu tiên thần thông của Hoàng Tuyền đạo thống hiện ra uy lực trước mặt mọi người Thái Ảm vực.
Oanh!