Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 574 - 【Vip】 Gặp Lại Đệ Nhị Kiêu, Họa Bì Trủng Đội Gai

【VIP】 Gặp lại Đệ Nhị Kiêu, Họa Bì Trủng đội gai 【VIP】 Gặp lại Đệ Nhị Kiêu, Họa Bì Trủng đội gai

Đại Thủ Ấn trực tiếp ép giáo chủ thành huyết vụ, triệt để hồn phi phách tán.

Lục Khiêm biến trở về hình người, thở ra một ngụm trọc khí.

“Ta thắng.”

Hơn bảy trăm năm đạo hạnh, cùng với thần thông lăng lệ có uy lực Đạo Cơ hậu kỳ. Lại thêm hai kiện pháp bảo là Đỗng Sát Thần Nhãn và Vạn Long Ngọc Tỷ, khiến Lục Khiêm đã có được chiến lực Hư Đan cảnh.

Đánh bại tên Đạo Cơ đỉnh phong này không là vấn đề.

Vấn đề là làm sao không bại lộ pháp bảo mình có được ở trước mắt bao người.

Nếu để người khác biết mình có pháp bảo, hơn nữa còn là hai kiện, chỉ sợ sau này sẽ gặp phải vô cùng vô tận truy sát.

“Hay, ta tuyên bố, bên thắng là Phong Đô!”

Dạ Thi Sơn Vương cất cao giọng nói.

“Ta tuyên bố, bên thắng là Phong Đô!”

Dạ Thi Sơn Vương cất cao giọng nói. Nghe được câu này, Lục Khiêm liền nới lỏng một hơi.

Cuối cùng cũng nắm được hai cái thế lực này, ngày sau sẽ giải quyết Họa Bì Trủng, là có thể chiếm được toàn bộ quyền khống chế vạn năm Âm Phong động.

Lục Khiêm có lòng tin, mượn nhờ lực lượng Địa Ngục điểu, có thể ở trong thời gian ngắn đạt tới cảnh giới Đạo Cơ hậu kỳ tám trăm đạo hạnh, pháp lực hoá lỏng.

“Từ nay về sau, Già Lam Tự kế thừa tổng đàn Định Long thành của Định Long Xương Binh Giáo, ba phần năm tài sản và thành viên thế lực, còn Định Long Xương Binh Giáo bị tụt xuống thế lực tam phẩm.”

Một Tế Tửu khác dưới trướng Dạ Vương tuyên bố các nội dung liên quan.

Quy tắc của Pháp Minh là lấy hạ khắc thượng, nhà trên thắng thì thu hết.

Nhà dưới thắng thì trao đổi phẩm cấp giữa hai bên, đồng thời thu một bộ phận tài nguyên của nhà trên.

Ví dụ như Già Lam Tự đánh thắng Xương Binh giáo, như vậy Xương Binh giáo sẽ trở thành tam phẩm, đồng thời nhả ra tài sản và thành viên không thuộc về tam phẩm.

Những điều này là khế ước trước kia các môn phái đồng thời ký kết với Dạ Thi Sơn Vương, một khi khế ước có bất luận cứ dấu hiệu gì chưa kết thúc, sẽ gây nên phản phệ.

“Đúng rồi, Sơn Vương điện hạ, ta còn có một chuyện muốn bẩm báo.”

Bỗng nhiên Già Lam mở miệng.

Lục Khiêm và Sơn Vương cùng nhau nhìn về phía nàng.

“Chuyện gì?”

Sơn Vương hỏi.

“Ta định tặng Già Lam Tự cho Phong Đô đạo hữu.”

“Ngươi xác định?”

Sơn Vương hỏi.

“Đương nhiên.”

Ánh mắt Già Lam kiên quyết.

Nàng không phải loại người tham luyến quyền lực, thân là giáo chủ nhất phẩm thế lực, thực lực lại mới chỉ là Đạo Cơ sơ kỳ, không phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao.

“Ý của ngươi thế nào?”

Sơn Vương nhìn về phía Lục Khiêm.

“Đã như vậy, ta cũng không có ý kiến gì.”

Lục Khiêm cũng không có tâm tư khiêm tốn, hắn biết thời điểm nào nên náo động, thời điểm nào nên điệu thấp.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói:

“Như vậy đi, Già Lam Tự và Định Long thành đã thành quá khứ, về sau gọi là Phong Đô thành được không?”

Phong Đô là Quỷ Đô trong thần thoại kiếp trước.

Già Lam Tự và Xương Binh giáo đều là chỗ tụ tập của quỷ vật, cũng phù hợp với cái tên Phong Đô thành này.

“Được, cùng đi làm một cái văn thư liên quan.”

. . .

Định Long thành.

Thành này cũng bị bao phủ phía dưới mây đen, quanh năm hắc ám.

Cửa thành đóng chặt.

Thời điểm Lục Khiêm và chúng nữ Già Lam Tự cưỡi xe ngựa bay tới, cửa lớn tự động mở ra.

Hai tên tướng lĩnh thủ vệ dẫn theo mấy trăm danh thành vệ nửa quỳ trên mặt đất, cao giọng nói:

“Thủ thành Trương Long Triệu Hổ bái kiến Phong Đô thành chủ!”

“Đứng lên đi.”

Lục Khiêm gật đầu.

Trước kia Định Long Xương Binh Giáo có bảy tên Đạo Cơ, chết mất một Giáo chủ. Tên Đạo Cơ đỉnh phong còn lại đi tìm hậu trường, mang theo ba tên khác trốn đi, chỉ còn hai tên bị ép ở lại.

Thật ra Lục Khiêm đã rất hài lòng với kết quả này.

Dưa hái xanh không ngọt, hắn cũng chưa nhất định nguyện ý thu nhận những người khác lưu lại.

Tiến vào trong thành.

Không khí ẩm ướt rét lạnh, đường đi tràn ngập sương mù. Mặc dù nơi đây là thành trì, nhưng không có mấy người sống.

Các ngôi nhà đều mở rộng cửa lớn, cửa ra vào đặt từng cái bàn vuông, bên trên là mấy cái linh bài.

Đây là một tòa quỷ thành.

Bàn tay Lục Khiêm xuất hiện một linh vị trống không.

Từ khi Xương Binh giáo chủ chết, danh tự trên cái linh vị này cũng bị xóa đi.

“Về sau giao vật này cho ngươi cất giữ, ngươi đánh lên lạc ấn pháp lực, phân ra một luồng phân thần làm lãnh tụ Xương Binh, về sau ngươi phụ trách chưởng quản Xương Binh.”

“Đa tạ thành chủ.”

Già Lam quá đỗi vui mừng, chưa từng nghĩ tới mình sẽ có được địa vị như ngày hôm nay. Nghĩ tới đây, Già Lam âm thầm nhìn Lục Khiêm một cái. Về sau cũng không cần cự tuyệt cùng các đồ đệ phục thị thành chủ nữa.

“Trương Long Triệu Hổ tiếp tục đảm nhiệm trách nhiệm duy trì trị an.”

“Đa tạ thành chủ.”

Xoạt!

Lục Khiêm phất tay đánh ra một đạo pháp lực màu vàng, pháp lực chiếu sáng bốn phương.

Hai thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong quang mang.

Đây là một cái nữ tử tóc trắng áo đen, hình dáng xinh đẹp, câu hồn đoạt phách. Đi theo phía sau là một nữ tử khác có màu tóc và quần áo hoàn toàn tương phản nàng, hình dáng có một hai phần tương tự. Dáng vẻ hai người không thua gì Già Lam và Tiểu Thanh.

“Đây là. . .”

Trong lòng Già Lam có loại cảm giác nguy cơ.

“Yêu Nguyệt, Tập Nguyệt, các ngươi phụ trách sự vụ phủ thành chủ.”

“Thải Vi Tiểu Thanh, các ngươi phụ trách tạp vụ ở phía sau.”

“Vâng, lão gia.”

Mấy người trăm miệng một lời.

Quản lý quỷ thành tốt ở chỗ không cần lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn uống và các việc vặt khác.

Lục Khiêm trở lại thư phòng, nhìn tướng giữ thành hỏi văn thư. Tự mình tiếp nhận ba phần năm tài sản, hai tòa pháp trận sản xuất Pháp Tiền.

Pháp Tiền là do chân khí hoặc pháp lực của đạo sĩ chế thành, một mình tự sản xuất quá mức lãng phí thời gian.

Bình Luận (0)
Comment