Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 578 - 【Vip】 Tiên Thiên Thuần Âm Chi Thể (1)

【VIP】 Tiên Thiên thuần âm chi thể (1) 【VIP】 Tiên Thiên thuần âm chi thể (1)

Nhân gian.

Một tòa thành trì to lớn.

Tường thành cao ba mươi trượng, cửa thành có vô số người ra vào. Mỗi người đến đây đều có thể cảm nhận được triều khí phồn thịnh trong thành. Sau khi vào thành, các con đường được quy hoạch nghiêm ngặt, tất cả đều có binh sĩ trấn giữ.

Người người trầm mặc, bước chân vội vàng. Dường như người nơi này có ý thức rất cao, chưa từng lớn tiếng cãi nhau, cũng không tranh đấu với người.

Thậm chí mua đồ vật cũng sẽ xếp hàng.

“Lý huynh đệ, ngươi đến Kỳ thành nhiều, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, tiểu đệ luôn cảm thấy là lạ.”

Một tên hành thương nói.

“Âu Dương huynh có chỗ không biết, quy tắc của Lương Vương khắc nghiệt, pháp luật nhiều, người làm trái pháp luật, nhẹ thì bị hình phạt bằng roi, nặng thì xét nhà lưu vong.”

Hành thương vụng trộm nói. Hai người xếp hàng nhận giấy chứng nhận thân phận.

“Cái đồ chơi này phải cất kỹ, lúc nào cũng có thể có người kiểm tra, một khi không có, sẽ bị phán ngũ xa phanh thây.”

Nơi đây ngoại trừ binh sĩ chấp pháp, còn có từng cái địa phương bảo giáp bảo trưởng, một người phạm tội, nếu giấu diếm toàn thôn sẽ liên đới, sung quân tới biên cương làm nô lệ.

“Chậc chậc, không trách được.”

Hành thương lấy làm kỳ lạ, đành phải nhập gia tùy tục. Trên đường tới, cũng nhìn thấy mười mấy người bởi vì nhổ đờm lung tung bị phạt mất một nửa gia sản. Hình phạt khắc nghiệt, không phải chuyện đùa.

Lương Vương Phủ.

Mai Khê mặc một thân hoa phục, trong tay cầm Chư Hầu kiếm. Người này và tiểu tử nghèo đói ngày đó đơn giản là khác biệt như ngày đêm, quý khí bức người, mỗi tiếng nói cử động đều mang theo khí thế áp bách lòng người.

Chỉ trong thời gian năm năm, Mai Khê đã đánh hạ ba mươi mốt tòa thành, vô số hương trấn, nhân khẩu dưới cờ lên tới năm ngàn vạn.

Trong đó càng có mấy cái kỳ ngộ, thu hoạch được bảo đan và dược tài trân quý, khiến cho tu vi đột nhiên tăng mạnh. Thành công luyện thành Chư Hầu kiếm, có được năng lực Đạo Cơ sơ kỳ.

Càng có mỹ nhân và thế lực đi theo. Tuy Mai Khê công thành danh toại, nhưng trong lòng một mực có một cái gai. Bỗng nhiên, có một đôi ngọc thủ từ phía sau lưng vươn đến, vuốt lên nếp nhăn trên mi tâm Mai Khê.

“Vì sao Vương gia lo lắng như thế?”

Nữ tử sau lưng hình dáng tuyệt mỹ, đầu đội mũ phượng.

“Ta đang suy nghĩ tới một người.”

“Người nào?”

“Một ân nhân.”

Nội tâm Mai Khê hiện ra một bóng người cao lớn không thể địch lại.

“Nếu là ân nhân, vì sao phu quân còn phải lo lắng?”

“Ta sợ hắn tìm ta trả nợ.”

“Hừ, đã như vậy, ta sẽ để gia gia giết hắn, phu quân là người làm đại sự, sao lại bởi vì một chút chuyện nhỏ mà phân thần.”

. . .

“Hừ, đã như vậy, ta sẽ để gia gia giết hắn, phu quân là người làm đại sự, sao lại vì một chút chuyện nhỏ mà phân tâm.”

Trong mắt nữ tử lóe lên một tia sát cơ.

“Hoàng Nhi. . .”

Mai Khê âu yếm nhìn qua nữ tử. Nữ tử này tên là Viêm Hoàng, cháu gái của giáo chủ Tê Hà giáo phương nam.

Tê Hà giáo là minh chủ Tử Dương Động Thiên Pháp Hội phương nam, từ nhỏ được ngàn vạn sủng ái. Mai Khê cảm thấy mình được Viêm Hoàng yêu mến, đời này thế là đủ.

Nghĩ tới đây, Mai Khê nói:

“Không cần đâu, sự tình của phu quân để phu quân tự mình xử lý. Giáo chủ vốn phản đối hôn sự của Hoàng Nhi với ta, không nên khiến giáo chủ ghét.”

Ngô Đồng chân nhân Tê Hà giáo là gia gia Viêm Hoàng, tam thế chuyển tu chân nhân.

Theo đạo lý mà nói, Mai Khê có được bối cảnh này, hẳn là quét ngang mới đúng. Thế nhưng sự thật cũng không phải đơn giản như vậy.

Viêm Hoàng âm thầm đi vào phương bắc.

Kết quả lúc Ngô Đồng chân nhân tìm đến, phát hiện cháu gái mình đã thành thân với người khác, hơn nữa còn không thông báo cho mình. Không giết Mai Khê đã coi như là rất tốt rồi, giúp hắn giết người là chuyện không có khả năng.

“Cuối cùng sẽ có một ngày, phu quân chứng minh cho giáo chủ thấy, ta là nam nhân xứng với nàng.”

“Phu quân. . .”

Viêm Hoàng Nhi nhu tình như thủy. Hai người quấn quýt bên nhau.

Mai Khê biết căn cơ của mình là ở trên Đế Quân đại thế kiếm đạo. Tất cả đều do Phong Đô đạo nhân mang tới. Nếu như không có cuộc gặp ngẫu nhiên năm đó, Mai Khê cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay. Cho nên trong lòng của hắn vừa kính vừa sợ Phong Đô.

Kính Phong Đô cho mình cơ hội siêu phàm, để hắn trọng sinh. Sợ có một ngày Phong Đô trở về, cướp đi tất cả. Đồng thời cũng sợ Phong Đô có giấu diếm, biết rõ nhược điểm của Đế Quân đại thế.

Trải qua kiến thức mấy năm nay, Mai Khê biết rõ phương pháp tu luyện Phong Đô truyền tự cho mình, chưa hề xuất hiện trong lịch sử.

Có lẽ Phong Đô là truyền nhân môn phái ẩn thế nào đó, hoặc là người ở thiên địa khác tới.

Chỉ cần khống chế được Phong Đô, như vậy hắn chính là người duy nhất ở thế giới này nắm giữ Đế Quân đại thế.

“Nếu Minh triều kiếm đại thành, cũng không sợ Phong Đô tiên trưởng.”

Nội tâm Mai Khê suy tư nói.

Bình Luận (0)
Comment