Chuôi Chư Hầu kiếm này tên là Minh triều kiếm, thống nhất một mảnh khu vực, đăng cơ làm hoàng đế, đến lúc đó Minh triều kiếm sẽ đại thành. Tu vi thấp nhất là Đạo Cơ đỉnh phong.
Dựa theo Mai Khê tính toán, cấp độ của Phong Đô cũng trong khoảng Đạo Cơ đỉnh phong đến Hư Đan.
“Hoặc là làm việc cho ta, hoặc là chết. . .”
Trong lòng Mai Khê hiện lên một cái ý niệm.
…
Vô tận thâm sơn.
Một đám người quần áo tả tơi đi lại trong rừng. Phần lớn trong tay cầm vũ khí bằng đá và dao bầu. Sương tối làm ướt y phục của bọn họ. Chân núi phía trước là một dòng suối nhỏ.
Dường như người cầm đầu là một thanh niên nhảy vào trong nước, mạnh mẽ rửa mặt một cái, dơ bẩn trên người nhuộm đen nước sông xung quanh. Lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Người này là La Vân, lãnh tụ mấy trăm quân lính.
Đám người đốt một đống lửa, nấu nước, La Vân lấy bánh nướng cứng như khúc gỗ ra, để vào trong nồi. La Vân cầm một bát canh bánh nướng, móc từ trong ngực ra một con Bạch Hồ lớn cỡ bàn tay. Lông tóc Bạch Hồ mềm mượt, chân ẩn ẩn thụ thương, cẩn thận ăn đồ ăn.
So sánh với Mai Khê xa hoa tới cực điểm, thì cuộc sống của La Vân đơn giản là một tên ăn mày.
Người ta dùng năm năm thời gian, lấy được giang sơn. Còn La Vân chỉ có không đến một ngàn người.
Bạn lữ duy nhất chính là một tiểu hồ ly ngay cả tiếng người cũng không hiểu.
Lúc này, dường như ánh mắt hồ ly hơi tỏa sáng, quang mang thu hút ánh mắt La Vân.
La Vân nhìn qua tiểu hồ ly, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm.
Rốt cục, vẫn có người không nhịn được, buông bát đũa xuống nói:
“La đại ca, đến bao giờ cảnh này mới kết thúc? Vương đạo nhạc thổ ngươi nói có phải thật hay không?”
“Đương nhiên là thật.”
Ánh mắt La Vân nhìn về phía phương xa.
“Lúc nào?”
Ánh mắt đám người không khỏi hội tụ lại.
“Tương lai không xa.”
Giọng nói La Vân rất thấp, cuối cùng vẫn là hòa bình quá lâu nên trong lòng mọi người không có ngọn lửa kia, không có biện pháp điều động. Có điều thời cơ cũng sắp đến rồi. Tương lai không xa, Thái Ảm vực sẽ nghênh đón một lần triều tịch to lớn.
Mặt biển dâng lên, nước biển vượt qua biên giới mê vụ đại lục. Rất nhiều ma vật hình thể to lớn sẽ tiến vào nhân gian. Mười mất hết chín, sinh linh đồ thán.
Hơn nữa Yêu tộc cùng với các quốc gia dị loại không hợp với nhân loại, cũng sẽ thừa dịp rối loạn mà phát động công kích.
Từng cái địa vực của nhân tộc sẽ bị ma vật xâm nhập.
Đương nhiên, những tu sĩ này chỉ quan tâm phần đất của mình, khu vực phàm nhân rộng rãi căn bản không rảnh bận tâm. Đây mới là thời điểm La Vân đại triển hoành đồ. Nhất hô bách ứng, thế không thể đỡ. Thành viên trong núi cũng không phải là chủ lực, mà là trụ cột vững vàng thế lực trong tương lai.
Hiện tại chỉ là rèn luyện năng lực của bọn hắn. Tất cả đều ở trong kế hoạch.
…
Vạn năm Âm Phong động. Một thân ảnh từ trong hồ bay ra. Thân hình Lục Khiêm lơ lửng giữa không trung, cũng không sốt ruột rời đi.
“Đạo hữu, làm gì trốn trốn tránh tránh, ra đi.”
Giọng nói của Lục Khiêm du dương, truyền khắp bốn phương.
Soạt!
Mặt trời biến mất, sắc trời chuyển tối. Bầu trời giống như kéo lên màn sân khấu.
Trên vách đá phương xa có bóng người đứng lặng.
Người này nghe vậy liền xoay đầu lại, hai mắt màu đỏ tươi mang theo một điểm sát khí.
Đây là một khuôn mặt dữ tợn, mỏ nhọn răng nanh. Nhìn kỹ, giống như là một cái mặt nạ.
“Ha ha. . . Phong Đô đúng không?”
Mặt nạ màu lam phát ra thanh âm già nua. Hai mắt huyết hồng giống như con ngươi một loại dị thú nào đó. Trong lúc nói chuyện, một cỗ sát khí đánh tới.
“Ngươi là ai?”
“Tế Tửu Tam Công giáo Thiên Công tướng quân.”
Không đợi Lục Khiêm đáp lời, Thiên Công tướng quân lẩm bẩm nói.
“Nghe nói ngươi biết rõ bí mật vạn năm Âm Phong động, giao cho ta được không?”
“Âm Phong động chính là Âm Phong động, bảo vật ở đâu ra.”
Xem ra tin tức vạn năm Âm Phong động vẫn tiết lộ ra ngoài.
“Thật sao? Bây giờ ngươi đổi ý còn có cơ hội, chỉ cần đưa đồ vật ra, ta bảo đảm ngươi bình an.”
Lời nói của Thiên Công tướng quân mang theo ngạo khí nồng đậm, thậm chí muốn tay không bắt sói, cái gì cũng không cần nỗ lực.
“Hừ!”
Lục Khiêm hừ lạnh một tiếng, chợt bay đi.
Xoạt!
Hắc vụ tràn ngập, thân ảnh Thiên Công tướng quân cản trước mặt Lục Khiêm.
Một đôi bàn tay đen thui duỗi ra từ trong hắc vụ, làn da bên ngoài bàn tay quấn quanh lôi đình, ý đồ bắt lấy Lục Khiêm.
Bàn tay đen thui cứng rắn mạnh mẽ, lôi đình phát ra hủy diệt chi ý.
Oanh!
Lục Khiêm ngay cả nháy mắt cũng không nháy, há mồm phun ra Bát Giác Kiếm Hoàn, trả lại một tiếng sấm sét.
Hai đạo công kích chạm vào nhau, điện quang bắn ra bốn phía, bàn tay đen hồn phi phách tán tại chỗ.
Điện tương rơi xuống mặt đất, hình thành từng cái tiểu nhân cao năm thước.
Toàn thân xanh thẳm, đỉnh đầu có độc giác.
Đây là sinh mệnh dị loại thuần túy hình thành từ điện tương.
Không đợi những sinh mệnh dị loại này phát động công kích, Lục Khiêm đã sớm bước lên một tòa Kim Kiều, biến mất tại chỗ.
“Chạy rất nhanh.”
“Chờ xem. . .”