Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 632 - 【Vip】 Chuyển Sinh Đại Trì, Kỳ Phùng Địch Thủ

【VIP】 Chuyển Sinh đại trì, kỳ phùng địch thủ 【VIP】 Chuyển Sinh đại trì, kỳ phùng địch thủ

“A? Pháp Thân này. . .” Thu Quan nhìn thấy Phù Đề quốc chủ mang theo tràng hạt và Pháp Thân Kim Cương Xử, lập tức kinh ngạc kêu lên. 

“Cái gì?”

“Ta đã xem mô tả về Pháp Thân này trong Tinh Túc Kiếp Kinh.” Đây là công pháp căn bản của Thu Quan. Pháp Thân này nhìn như là thực thể, nhưng thực chất là một ý thức thể. Đây là Trung Uẩn Thân, chỉ có ý thức tồn tại, không có nhục thể thực chất, nó bị chi phối bởi ý thức, biến hoá mà ra. Không phải người, không phải quỷ, không phải yêu, không phải ma, trạng thái hỗn độn, không phân thiện ác.   

Vừa nghĩ đã đến vạn dặm trong chớp mắt. Thần thông này vô cùng phù hợp với năng lực của người Phù Đề quốc. 

“Nói cách khác? Người Phù Đề quốc trên cơ bản đều là Trung Uẩn Thân?” Lục Khiêm hỏi.

“Hẳn là như vậy, bọn họ cũng không phải thật sự là nhục thân, mà là ý thức thể.”

Không cần phải chứng minh tính xác thực của lời nói. Đệ Nhị Kiêu đang chảy mồ hôi lạnh ở bên cạnh đã đủ để xác nhận điều này. 

“Ngươi chắc hẳn còn giấu diếm chúng ta một số thứ nhỉ.” Lục Khiêm cười nói: “Nói hết toàn bộ đi.”

Vẻ mặt Đệ Nhị Kiêu giãy dụa một lát, cuối cùng vẫn nói ra toàn bộ.

Người Phù Đề quốc thực ra không phải là con người, thậm chí ngay cả dị nhân cũng không phải. Bọn họ là người Thấp Sinh. Đây là bí mật không thể truyền ra ngoài của Phù Đề quốc. Thậm chí những người có họ Đệ Tam về sau cũng không biết mình là người Thấp Sinh. 

“Thấp Sinh là gì?” Yêu Nguyệt hỏi.

“Thấp Sinh chính là người sinh ra từ nước, không có nước thì không sinh ra.” 

Sự ra đời của sinh mệnh được chia thành đẻ con, đẻ trứng, Thấp Sinh, Hóa Sinh vân vân. Hai cái trước dễ lý giải, Thấp Sinh là một sinh vật được sinh ra bằng cách dựa vào nước và có thể phát triển bằng cách dựa vào nước. Ruồi, bướm đêm, muỗi, muỗi vằn và trùng bên trong thịt thối, trùng bên trong nhà xí, trùng bên trong thi thể cũng là các loài Thấp Sinh. 

Hóa Sinh là không cần bất kỳ vật chất gì, không cần nước, dinh dưỡng và buồng trứng mà sản sinh ra sinh mệnh. Thiên Nhân, Tu La và một bộ phận quỷ đều là như vậy.

Ầm!

Một tiếng nổ vang truyền đến từ trên bầu trời. Ở phía bên kia của chiến trường, Phù Đề quốc chủ đã giải quyết hai hung thú cấp bậc Hư Đan chuyển thế. Pháp Thân biến mất, khuôn mặt Phù Đề quốc chủ tái nhợt, thở hồng hộc, giết chết hai yêu thú cấp bậc Hư Đan chuyển thế đối với lão cũng tiêu hao rất nhiều. 

“Cuối cùng cũng kết thúc.”

“Hô! Trở về phải ngủ một giấc thật ngon.” 

Nghe thủ hạ hoan hô, trong lòng Phù Đề quốc chủ không có một chút buông lỏng. Đối phương đã có chuẩn bị mà đến, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, chắc chắn còn có chuẩn bị ở phía sau. 

“Giết!!”

Vừa dứt lời, bầu trời tràn đầy Yêu khí. Những đám mây đỏ như máu nhuộm đỏ cả bầu trời, huyết tinh chi khí đập vào mặt. Phía trên Yêu vân là hàng vạn yêu quái và nhân loại. Cầm đầu là một Hắc Long chín đầu, một con cáo tám đuôi được bao phủ bởi dục hỏa.

“Yêu tộc? Nhân loại? Hoá ra là Tề quốc.” Sắc mặt Phù Đề quốc chủ lạnh lẽo, cuối cùng đã biết ai là người quấy rối. 

“Giết bọn họ.”

Phù Đề quốc chủ dẫn đầu, chiến đấu với Nhị Thái tử Đà Trinh.

Ầm!

Vừa mới so chiêu, Đà Trinh kêu lên một tiếng đau đớn, rút lui vài dặm.

“Thật không hổ là nhị chuyển Hư Đan, tu vi quả nhiên không thể khinh thường.” Trong lòng Đà Trinh âm thầm kinh ngạc.

Bản thân mình cũng là nhất chuyển Hư Đan, giữa hai bên chỉ kém nhất chuyển, nhưng lực chiến đấu lại chênh lệch nhiều như vậy.  

Nhưng nghĩ lại cũng thế, nhất chuyển thế là hai ba trăm năm đạo hạnh. 

Yêu quái Hồ tộc cũng tham gia, ba bên đánh nhau túi bụi, ngươi chết ta sống.

Nhìn thấy Lục Khiêm còn chưa có đi ra, Đà Trinh thầm mắng trong lòng, không phải là không gài bẫy được người ta, ngược lại là lại hố chính mình chứ. Nếu biết sớm hơn thì đã không đi ra đây nhanh như vậy. Nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Phù Đề quốc chủ, vốn cho rằng có cơ hội để lợi dụng được, không ngờ đối phương lại có sức chiến đấu như vậy. 

Hai bên khai chiến, Lục Khiêm dẫn người trở lại Diễm Tâm Kim Cung. Phần lớn người cũng bị Lục Khiêm giấu tới nơi này. Ba tên Hầu gia của Tắc Hạ học cung và năm ngàn học sinh cũng ở bên trong Diễm Tâm Kim Cung. Vừa bước vào, lập tức có mấy người vây quanh.

“Đại nguyên soái, khi nào thì chúng ta đi lên?” Tiêu Phàm hỏi. Mới vừa đạt được Thiên Tử kiếm, nhất thời ngứa nghề muốn kiểm tra sức mạnh của thanh kiếm này.

“Hiện tại. . .”

Lục Khiêm vứt xuống một câu, lập tức bay ra khỏi Diễm Tâm Kim Cung. Quanh đi quẩn lại, đi vào một hòn đảo hẻo lánh. Sau đó, Đệ Nhị Kiêu được kéo ra từ Diễm Tâm Kim Cung.

“Đây chính là điểm yếu của pháp trận mà ngươi nói sao?” 

Lục Khiêm đương nhiên sẽ không dại dột tốn thời gian bên ngoài pháp trận, như vậy sẽ trở thành một cuộc chiến tiêu hao đơn thuần, cho dù pháp trận bị phá vỡ thì đến lúc đó mọi người cũng gần như chết sạch rồi. 

“Chính là ở đây, nhưng chỗ hiểm yếu của pháp trận cũng có cấm chế, cái này thì tiểu nhân không rõ lắm.”

 

Bình Luận (0)
Comment