“La Chân. Ngươi chuẩn bị cướp đoạt Hán Triều Thiên Tử kiếm.” Hồ mẫu nhướng mày, gia hỏa La Vân này giống như đang mộng du, không biết lại đang nghĩ cái gì. Một chút ý chí chiến đấu cũng không có. Rõ ràng cục diện trận chiến phía dưới là Tề quốc có lợi, Càn quốc đã thành năm bè bảy mảng. Nhưng Tề Hoàng lại không hăng hái, một khi nhà vua bị đánh bại, sẽ không có lực lượng để trở về trời.
“Bây giờ có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, ta sẽ ngăn Thái Vi Tử và Mai Khê.”
“Nhận lấy cái chết!”
Mai Khê tiến lên trước một bước, vượt qua trăm dặm. Chỉ thẳng vào mi tâm của La Vân. Một kiếm này mang theo sức mạnh của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Bốn mùa luân chuyển, kiếm ý biến ảo. Mang theo một cỗ chân ý mạnh mẽ mà hỗn loạn. Bốn màu đen, lam, đỏ, xanh luân chuyển.
Tạch tạch tạch. . .
Xương cốt La Vân phát ra tiếng răng rắc, dưới áp lực mạnh mẽ, tất cả xương cốt đều vỡ vụn. Mà bên dưới, La Chân hóa thân bay tới.
Thê tử Tiểu Vi ân ái mấy chục năm cũng không thèm nhìn y một cái. Vây cánh của Yêu tộc và Nhân tộc cũng không quan tâm đến sống chết của y một chút nào.
“Hạng người khoác vảy mang sừng, Thấp Sinh Noãn Hoá Chi Đồ.” Trong lòng La Vân khinh thường. Đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn. Bận rộn mấy chục năm, chẳng lẽ rơi vào tình cảnh chúng bạn xa lánh? La Vân trong lòng không dám, muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Tại sao ông trời lại bất công như vậy. Tận tâm làm việc ngược lại thịt nát xương tan, ức hiếp làm nhục lại công thành danh toại.
Kiếm khí xé rách ngàn dặm mây đen. Hào quang chụp xuống, dân chúng trong thành trì vô thức ngẩng đầu lên.
“Là Thánh Nhân!”
“Thánh Nhân!”
Dân chúng chỉ vào Pháp Thân khổng lồ phía trên La Vân. Nhìn thấy Hoàng đế kính yêu, bách tính nhao nhao quỳ xuống lễ bái. Những điều mà bọn họ không biết là, Hoàng đế trong lòng kính yêu sắp hồn phi phách tán.
La Vân lúc này cũng chú ý tới chúng sinh phía dưới.
“Ha ha, chí ít trẫm còn để lại một chút công đức, không phải sao? Đáng tiếc không cách nào mang các ngươi lao tới Vương Đạo Nhạc Thổ.”
Kiếm khí cách La Vân chưa đến hai trăm trượng, kim quang soi sáng vẻ mặt đắc ý của Mai Khê.
“Có biết tại sao ngươi thua không? Bởi vì trẫm đã ngộ ra ý nghĩa thực sự của bá đạo, nhưng ngươi thì không.”
Đối mặt với đối thủ cũ, vẫn là không nhịn được khoe khoang một cái.
“Phụ hoàng, mau đem Thiên Tử kiếm ném qua đây.” La Chân lo lắng hô, nhìn Thiên Tử kiếm, trong mắt lóe lên một tia tham lam.
“Phu quân, ném cho La Chân!”
Ý nghĩa thực sự của sự bá đạo, ý nghĩa thực sự của vương đạo... Giữa sinh tử kinh hoàng, giờ khắc này trong lòng La Vân có cảm ngộ rõ ràng, ánh mắt dần dần sáng tỏ. Nhưng đã quá muộn để nhận ra điều này. Khó thoát khỏi tình cảnh hồn phi phách tán.
Tất cả mọi người cho là y điên rồi, Hồ mẫu biến ảo ra Thiên Hồ Pháp Thân, muốn cưỡng ép giết chết La Vân, cướp đoạt Thiên Tử kiếm, hòng giữ lấy chiến công.
“Nghiệt súc ngươi dám!” Thái Vi Tử quát.
Một kích Vạn Trượng Hồng Trần đánh về phía Thiên Hồ Pháp Thân.
“Ha ha, trẫm cũng hiểu.”
La Vân không nhịn được cười, kiếm khí xé nát hơn phân nửa cơ thể của y, hai mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ. Ý nghĩa chân chính của vương đạo, ý nghĩa chân chính của vương đạo. Chân lý chính là sáu chữ —— ‘Công thành không cần do ta!’. Vương Đạo Nhạc Thổ không phụ thuộc vào cá nhân nào, tiền đồ của một chủng tộc là kết quả nỗ lực của nhiều thế hệ và nỗ lực của tất cả mọi người.
La Vân trước kia chính là quá điên rồ rồi. Bây giờ đã hiểu ra rồi.
“Tiên trưởng, nhận lấy xã tắc! !”
La Vân thiêu đốt một chút pháp lực cuối cùng, Âm Thần, nhục thân tăng lên hóa thành tro bụi.
Ầm!
Thân thể dùng một chút sức lực cuối cùng chống đỡ kiếm khí, muốn đem bảo kiếm ném vào hư không ở một nơi khác. Truyền thừa cũng là một loại phát triển, đem vị trí giao cho người tài đức hơn. Đây chính là chân lý của vương đạo. Vương Đạo Nhạc Thổ cũng không có nghĩa là gắn liền với một người. Đây mới là ‘Nền chính trị nhân từ’.
Ba~!
Thời điểm La Vân định ném bảo kiếm ra ngoài. Một đôi tay ấm áp vỗ vai y. Xoay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt của Lục Khiêm. Chẳng biết từ lúc nào, Phong Đô tiên trưởng đã đi đến bên cạnh La Vân.
“Đứa nhỏ ngốc, ngươi rốt cục đã lĩnh ngộ.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhận lấy Thiên Tử kiếm.
“Ha ha, tiên trưởng, ta thật sự là không thể nghĩ ra. Về sau liền giao cho ngươi.”
La Vân không hiểu cười một cái, trong lòng dường như hơi hiểu ra hành động trước đây của Lục Khiêm, trong lòng không muốn truy cứu, có chút bình thường trở lại.
“Hoàng Thiên Hậu Thổ, từ hôm nay, trẫm nhường ngôi cho Lục Khiêm Lục Phong Đô!”
Một tiếng này truyền khắp nơi trên thế giới. Câu nói này vang lên rõ ràng bên tai của tất cả sinh linh ở Tề quốc.
Ầm!
Cửu thiên bắn xuống một cột sáng màu vàng. Lực lượng cường đại đánh bay kiếm khí của Mai Khê và đám người La Chân. Cột sáng không đi vào cơ thể Lục Khiêm.
“Không được! Giết hắn!” Hồ mẫu quá sợ hãi, tuyệt đối không ngờ lại là Lục Khiêm hái được quả đào.
Thái Vi Tử ở một bên không biết rõ nên nói cái gì. Giết được nửa đường lại đi ra một nhân vật nhỏ bé chưa từng để vào mắt.
Xoạt!
Mây đen che đậy ánh nắng. Mây đen quay cuồng, phun ra mây lửa đỏ thẫm. Hỏa diễm như sao băng rơi về phía Lục Khiêm.
“Đáng chết, lại là ngươi, Phong Đô.” Mai Khê chửi ầm lên.
Lại vung ra một thanh kiếm bốn mùa. Xuân Hạ Thu Đông chia cắt thời không. Phía sau Thái Vi Tử xuất hiện một cây tùng xanh. Tất cả tấn công của mọi người chỉ nhằm vào hai người ở giữa chiến trường. Ngay khi lời nói của La Vân được nói ra. Thân thể người này từ từ tiêu tán. Ánh mắt La Vân nhìn về phía thế giới, tràn đầy quyến luyến cùng không cam lòng. Thân hình dần trở nên mờ mịt.
Thiên Tử kiếm trong tay Lục Khiêm phát ra ánh sáng nóng rực, nhưng từ đầu đến cuối luôn được ngăn cách bởi một lớp màng.
"Ta biết rõ ngươi có rất nhiều việc không thể buông bỏ, nhận xã tắc của ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết nhân quả."
Thánh Đức Đại Đế, Hoàng đế khai quốc của Tề quốc, được vạn dân kính yêu, không thể chết một cách uất ức như vậy. Nhất định phải dùng máu, mới có thể rửa sạch oan khuất cho xã tắc chủ.
“Đa tạ.”
Nói rồi, La Vân hoàn toàn biến mất. Thánh Đức Đại Đế kết thúc. Lục Khiêm vung ra một kiếm. Bốn mùa theo đó mà biến ảo, bốn mùa theo đó mà thay đổi.
“Trẫm, Phong Đô Đại Đế. Hôm nay lấy máu Hoàng Thủy để tỏ lòng kính trọng trước sự sụp đổ của Thánh Đức.”
Lục Khiêm đứng lơ lửng trên không, cuồng phong thổi vào tóc dài, hai mắt có thần, mi tâm có con mắt, mang theo bá khí quân lâm thiên hạ.
Cảnh này được người xem như dị tượng Vương giả giáng lâm.
“Phong Đô Đại Đế! Phong Đô Đại Đế!”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hàng trăm triệu bách tính không ngừng lễ bái, hô to danh hào Phong Đô Đại Đế.
Hàng ngàn tu sĩ bị lời nói vừa rồi làm cho kinh ngạc. Một vị vua được dùng làm vật tế để bày tỏ lòng kính trọng trước cái chết của một vị vua khác. Điều này thật bá đạo làm sao.
Thiên Tử kiếm phá vỡ ngàn vạn thần thông. Lấy tốc độ làm cho người khác khiếp sợ đi đến trước mặt Mai Khê. Kiếm chém vào pháp thể, pháp thể sụp đổ.
Phụt!
Một kiếm xuyên qua ngực.