Pháp Thân của Lục Khiêm đỉnh thiên lập địa. Mặc áo bào đen, mũ miện của mười hai vị Hoàng đế. Được bao bọc bởi bốn mùa. Mấy ngàn Giao Long làm vũ khí, hiền lương là tướng, sông núi làm đai, xã tắc làm chỗ dựa.
Bước ra một bước. Âm Dương hỗn loạn, thời không giao thoa.
Ầm!
Hư ảnh tùng xanh rơi xuống, Vạn Trượng Hồng Trần chân ý đánh nát cả ngọn núi. Đám mây lửa phun ra sự sống của Thiên Hồ rơi xuống từ kết giới đám mây lửa khiến tất cả chúng sinh trong bán kính trăm dặm lầm than.
Tấn công thất bại, Lục Khiêm sớm đã lách mình đến trước mặt Mai Khê.
“Đã lâu không gặp. Mai Khê.”
“Ngươi. . .”
Mai Khê nhìn thấy ánh mắt của Lục Khiêm, đó là một đôi mắt trong vắt như ngọc bích, thất tình lục dục xông lên đầu, cảm xúc hóa thành hỏa diễm, điên cuồng thiêu đốt nội tâm.
Ngay khoảnh khắc này. Thiên Tử kiếm của Lục Khiêm đã đâm vào ngực Mai Khê.
“Ha ha, thật sự cho rằng ta không có chuẩn bị hay sao?” Lục Khiêm khẽ cười nói.
Ánh mắt của Mai Khê không dám tin, sau đó chuyển sang tức giận, cuối cùng là bừng tỉnh đại ngộ. Từ lúc mới bắt đầu gặp mặt, người trước mặt này đã gieo một hạt giống. Đây là tâm ma trong truyền thuyết. Tâm ma khiến bản thân trở nên kiêu ngạo và tự mãn, dần dần chiếm cứ mọi ngóc ngách trong nội tâm. Mai Khê cảm giác hỏa diễm trong cơ thể càng ngày càng nóng bỏng, như muốn thiêu rụi hết lý trí của mình.
Ầm! Kiếm khí của Thiên Tử kiếm bộc phát trong nháy mắt, xoắn nát nội tạng cùng thần hồn. Mai Khê hoàn toàn bị cắt đứt sự sống.
Ầm!
Thân thể của y nổ làm huyết vụ đầy trời. Những người khác nhìn thấy, giống như một pháo hoa nổ tung, chói lóa và chói mắt. Bầu không khí lại tràn ngập bi thương, như thể đang thương tiếc cho cái chết của Thánh Đức Đại Đế một lần nữa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Từ lúc Lục Khiêm nổi lên, lại đến Mai Khê vẫn lạc, toàn bộ quá trình không vượt quá ba hơi thở. Người chung quanh cũng xem đến ngây người.
“Phong Đô. . .”
Chúng tu sĩ không ngờ cuối cùng là Lục Khiêm hái được quả đào. Càng thêm khiếp sợ vẫn là lão giả tóc trắng trốn ở bên trong tầng mây. Người này râu dài đến eo, đôi mắt lấp lánh đầy sắc sảo.
Thương Hạc đạo nhân bí mật quan sát tất cả những điều này, thậm chí còn không dám thò đầu ra. Nhìn thấy La Vân vẫn lạc, Phong Đô thế chỗ, Thương Hạc đạo nhân còn có chút lơ đễnh. Mai Khê thắng lợi là kết cục đã định. Thiên Tử kiếm rơi vào trong tay ai không phải mấu chốt. Điều thực sự quan trọng là người ứng kiếp. Bất kể bọn họ tu tập công pháp gì, cuối cùng đều có thể đạt đến trình độ cao hơn. Huống hồ Lục Khiêm cũng không cách nào trở thành người ứng kiếp chân chính. Thời điểm lão nhìn thấy Mai Khê chết, rốt cục ngồi không yên. Hai người đều đã chết, Phong Đô này mới là biến số lớn nhất.
“Súc sinh!”
Thương Hạc đạo nhân rốt cục nhịn không được nhảy ra.
Trong mắt mọi người, dường như xuất hiện một cây tùng xanh đỉnh thiên lập địa. Phía trên tùng xanh là Bạch Hạc đang bay lượn. Một quyền của Thương Hạc đạo nhân vượt qua trăm dặm. Thân hình của Thương Hạc đạo nhân trên không trung giống như tùng như hạc.
Bóng đen bao phủ Lục Khiêm, trực tiếp đánh thẳng xuống. Không gian khóa chặt, sự sống trôi qua. Những người đang ở trong không gian đột nhiên cảm thấy sự sống đang trôi qua nhanh chóng, pháp lực vận chuyển đình trệ.
Đây là Vạn Trượng Hồng Trần trong bí thuật Tùng Hạc Diên Niên.
Thi triển ra quyền ý bao trùm bán kính trăm dặm, mãnh liệt như sóng lớn. Uy lực quả thực là hơn gấp mười lần Thái Vi Tử. Lục Khiêm ở trung tâm quyền ý càng cảm thấy như vậy.
Khoảng không xung quanh két vang lên, may mắn nhục thân là Diêm La chân thân, nếu không sớm đã sụp đổ.
Tay trái Lục Khiêm cầm bá đạo kiếm màu đen, tay phải cầm vương đạo kiếm màu vàng.
Đinh!
Hai kiếm giao nhau, hoa lửa bắn tung toé. Hai đạo kiếm khí một đen một vàng bắn ra. Bay lên bầu trời, theo khoảng cách bay mà càng ngày biến càng lớn. Bầu trời xuất hiện hai đạo kiếm khí to lớn giao nhau cùng một chỗ. Dài tới mười dặm. Bắc qua không trung, giống như cự nhân tiện tay vẽ hai nét bút mực.
Ầm!
Vương Bá kiếm khí cùng Vạn Trượng Hồng Trần đụng nhau, bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Hai đạo kiếm khí phân hóa thành ngàn vạn, bắn về phía xung quanh, mang theo không khí bén nhọn tiếng nổ đùng đoàng.
Cảnh tượng đại địa hoang tàn khắp nơi
Sóng âm vô hình quét sạch vân khí ngàn dặm. Chỉ là giao thủ một hiệp, đã đánh đến thanh thế như vậy. Đám người kinh hồn táng đảm.
“Bảo kiếm tốt.”
Thương Hạc đạo nhân tán thưởng một tiếng, lại đánh xuống một quyền.
Lục Khiêm hiển hóa Giao Long Pháp Thân. Pháp Thân dài đến ba ngàn trượng, Diêm La chân thân với mật độ Tử Kim mang theo một cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Tay trái Giao Long cầm bá đạo, tay phải cầm vương đạo. Sáu vòng treo ở sau đầu, không ngừng xoay tròn công kích. Hai bên đánh từ Nam Đài sơn tới hải vực bên ngoài ngàn dặm, khơi dậy sóng biển vạn Trượng. Hung thú Cường đại thậm chí cũng không dám tới gần bên cạnh hai người.
“Phong Đô từ lúc nào có tu vi Lục Chuyển?” Hoàng hậu Tiểu Vi hoảng sợ nói.
Lần trước gặp mặt người này vẫn là Hư Đan bình thường. Chỉ sợ đây mới là người ứng kiếp.