“Không, Lục Chuyển còn không có uy lực như thế.” Sắc mặt La Chân ngưng trọng.
Tu vi hiện tại của Lục Khiêm, chỉ sợ ngay cả Cửu Quỳ Long cùng Thái Vi Tử cũng không thể đánh lại. Chỉ có Hồ mẫu và lão đạo thần bí kia mới có thể chống lại. Nghĩ tới đây, La Chân không nhịn được hỏi: “Hồ mẫu, lão đạo kia là thần thánh phương nào?”
Hồ mẫu lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, người này rất lớn tuổi, nghe nói là người sáng lập Thanh Hư môn.”
“Người sáng lập? Thanh Hư môn chí ít có ba ngàn năm đạo thống, chẳng lẽ người này. . .” La Chân chấn kinh.
“Lão tổ tông. . .”
Cách đó không xa, Thái Vi Tử nhìn thân ảnh rời đi của Thương Hạc đạo nhân, im lặng.
Ở một hướng khác.
“Phong Đô đúng không? Ngươi giết hai người, ta muốn để ngươi nếm hình phạt đau khổ nhất trên đời này.”
Thương Hạc đạo nhân nhe răng cười một tiếng, thi triển thần thông đem Lục Khiêm nhốt vào huyễn cảnh Tùng Hạc Diên Niên.
Lục Khiêm đứng trên tiếng thông reo vô cùng vô tận. Hù dọa một đám Bạch Hạc. Ngàn vạn Bạch Hạc cánh cứng rắn như kim cương, sắc như dao thép. Cánh quạt tung ra làn gió trắng tinh. Hình thành vòi rồng màu trắng rơi xuống.
Ầm!
Giao Long Đại Thủ Ấn đập nát cương phong, đánh Bạch Hạc thành thịt muối, một giây sau lại có vô số Bạch Hạc theo tiếng thông reo bay ra.
Vèo!
“Thần thông kết hợp cùng Đạo binh?” Lục Khiêm thầm nghĩ nói.
“Diễm Trung Tiên, cũng cho mọi người ra ngoài.”
Vừa dứt lời, hư không xuất hiện một cánh cửa hỏa diễm. Đám người Yêu Nguyệt Tập Nguyệt, Già Lam Tiểu Thanh, Thu Quan, Kim Thiềm, Diễm Trung Tiên bay ra.
“Lão gia.”
“Giết sạch đám Bạch Hạc này.” Lục Khiêm ra lệnh.
“Vâng.”
Đám người nhận mệnh lệnh, lúc này tiến lên tế ra binh khí, nghênh tiếp Bạch Hạc.
“Người cũng rất nhiều.”
Sau lưng Lục Khiêm vang lên âm thanh già nua. Quay đầu lại, một gốc tùng xanh đâm thẳng vào mây xanh. Sau một khắc cả người Lục Khiêm bị trói vào trên cành cây tùng xanh. Một lực hút mạnh mẽ ập đến, liên tục hút sạch sinh mệnh lực ra khỏi cơ thể.
Đây là Trường Sinh Tự Tại.
Một khi đối phương bị khóa, sẽ cướp đoạt toàn bộ tu vi và tinh khí của đối phương. Sau đó lại là một quyền Vạn Trượng Hồng Trần.
Ầm!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Lục Khiêm hóa thân thành một con ruồi, vèo một cái chạy đi. Công kích thất bại, tùng xanh bị nắm đấm của Thương Hạc đạo nhân đánh vỡ nát.
“Ừm? Ngươi tuyệt đối không phải Lục Chuyển? Ngươi là Chân Đan? Không thể nào, thế gian vì sao lại có Chân Đan.”
Tầng mây truyền đến tiếng rống không dám tin của Thương Hạc đạo nhân.
“Thế thì sao?” Lục Khiêm cầm hai kiếm chém xuống lần nữa.
Chân Đan và Hư Đan có khác biệt rất lớn, một cái có Kim Đan, một cái thì không có. Lão hiện tại là tu vi Cửu Chuyển Hư Đan. Nhiều nhất xem như là Hư Đan hai ngàn tám trăm năm đạo hạnh. Mà Lục Khiêm đạo hạnh nhìn có vẻ rất thấp, nhưng chất lượng cao hơn lão.
Để so sánh hai người, lão thuộc về một đứa trẻ cầm thần binh lợi khí. Còn Lục Khiêm là người trưởng thành tay không tấc sắt. Bây giờ bản thân chiếm thế thượng phong, sau này thì không nhất định. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Thương Hạc đạo nhân nheo lại.
Ầm! Pháp lực phồng lên.
Xoạt! Tiếng thông reo biến mất, Bạch Hạc ẩn hình. Thay vào đó là đại thụ che trời cao hơn vạn trượng, rộng trăm trượng. Bóng cây che khuất bầu trời, bao trùm bán kính trăm dặm. Vỏ cây có màu đỏ sẫm. Ma khí huyết hồng nhuộm bầu trời thành màu huyết hồng. Âm phong gào thét, Thần Ma kêu khóc.
Những cành cây đung đưa như một số quái vật khó tả đang vươn móng vuốt ra. Bên trong tán cây là một đôi ma nhãn nhìn chằm chằm Lục Khiêm.
“Đây là. . .” Trong lòng Lục Khiêm khẽ chấn động.
Cây tùng vốn là biểu tượng của sự chính trực nhưng giờ đây có vẻ vô cùng xấu xa.
Xoạt!
Huyết Hạc bay ra khỏi bóng cây, ma ý vô biên đánh tới.
Đây là Vạn Cổ Trường Thanh Huyết Tùng, uống cạn tiên huyết vạn năm mà lớn lên. Huyết Hạc chính là dị thú phối hợp với Vạn Cổ Trường Thanh Huyết Tùng.
“Ha ha.”
Một nắm đấm Huyết Hồng đánh xuống.
‘Thiên Địa Đồng Thọ!’
Khoảnh khắc một quyền đấm ra. Thiên địa bốn phương điên đảo hỗn loạn, Âm Dương không phân biệt được, chấn động to lớn làm rung chuyển hai thanh kiếm vương đạo và bá đạo. Một quyền này dường như đã động đến toàn bộ thiên địa. Mượn sức mạnh của thiên địa. Thương Hạc là lão giang hồ đã sống hơn ba ngàn năm, hiểu rõ đạo lý tốc chiến tốc thắng. Tranh thủ bây giờ dùng tuyệt chiêu vô cùng mạnh mẽ, một chiêu chế địch mới là đạo lý quyết định. Thần thông đánh bay hai kiếm, lại đánh nát sáu đạo Kim Luân.
Lục Khiêm ngây người tại chỗ, không biết lại nghĩ cái gì. Áp lực gần ba nghìn năm pháp lực rơi xuống quả thực làm người khác khó mà chống đỡ. Hoàn toàn không cho gia hỏa này một cơ hội nào cả.
“Lão phu đang chờ thần thông, ngươi lại chờ cái gì?”
“Bắt chước lời người khác, thu hoạch được hai thanh thần kiếm thì như thế nào?” Thương Hạc cười nhạo một tiếng.
Lúc này, Lục Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo.
“Bắt chước lời người khác, ngươi có biết thành công không nhất thiết phải phụ thuộc vào ta. Ngươi có biết vương đạo cùng bá đạo kết hợp là cái gì không?”
Rốt cuộc đã đợi được thời cơ. Hai thanh Thiên Tử kiếm cấp tốc hợp nhất. Kiếm hiện lên tám mặt, dài ba thước ba. Hai màu đen trắng, âm dương ngũ hành, bốn mùa bốn phương tám hướng, đều khắc trên đó. Kiểu dáng xưa cũ, không tính là hoa lệ.
"Vương đạo cùng bá đạo hợp nhất, là Nhân Hoàng kiếm."
Trong ánh mắt hoảng sợ của Thương Hạc đạo nhân, Lục Khiêm để Diễm Trung Tiên thu đám người bị đánh vào trong nước. Sau đó một kiếm vung ra. Một kiếm này bình thường không có gì lạ, không ánh sáng không màu. Điên đảo bốn phương, náo động sự bình lặng của thiên địa, Âm Dương hỗn độn phân chia.
Xiềng xích đen như mực trói chặt Vạn Cổ Trường Thanh và Huyết Hạc, bá đạo biến thành núi cao đè xuống, vương đạo hóa thành sông lớn cọ rửa. Âm Dương bốn mùa lại hỗn loạn một lần nữa.
“Không!”
Thương Hạc đạo nhân hiện ra hình người, sợi râu tán loạn, trường bào rách rưới.