Người này chính là Dạ Thi Sơn Vương - Vương Tử Dạ. Vương Tử Dạ nhìn thấy Lục Khiêm, trong lòng vẫn là có chút không quen. Vài thập niên trước vẫn là thủ hạ của mình, hiện tại biến thành một tồn tại tại mình cần phải ngước nhìn. Cho nên vừa rồi gặp mặt suýt chút nữa không phản ứng kịp. Cho dù như thế nào, người này không còn là nhân vật nhỏ tiện tay là có thể giết chết.
Vương Tử Dạ thái độ đoan chính, trịnh trọng thi lễ một cái.
“Đã lâu không gặp, Sơn Vương.”
“Bệ hạ, Bắc Minh pháp minh không còn, bệ hạ gọi ta là Vương Tử Dạ là được rồi.”
Lục Khiêm đứng lên, đi tới trước mặt đám người, đánh giá ba người từ trên xuống dưới một lần.
Ba người cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cảm giác như thể tất cả bí mật trên cơ thể họ đã bị nhìn thấy.
“Các ngươi tới đây là để cầu hoà? Hay là khiêu chiến?”
Bạch Lộc một bước tiến lên trước, chắp tay nói: “Bệ hạ, chúng ta tới là vì cầu hoà. Hai môn phái về sau phụng bệ hạ phân công, tôn bệ hạ là tổng chủ của thiên hạ. Hi vọng bệ hạ không truy cứu nữa.”
“Ồ? Các ngươi mang đến cho Tề quốc tổn thất lớn như thế, Thái Vi Tử không đích thân đến cửa tạ tội sao?”
“Bệ hạ có chỗ không biết, chưởng môn Thái Vi Tử nói thẳng là sợ tới sẽ bị mang đi tế trời, nếu như bệ hạ nguyện ý, có thể di giá đến La Phù Sơn, mọi việc đền bù đều có thể thương lượng.”
“Còn có, chưởng môn Thái Vi Tử nói có bí mật trọng đại muốn bẩm báo, liên quan tới việc của Thương Hạc đạo nhân và Ngọc Lâu Chân Lục.”
“Bệ hạ, coi chừng có bẫy.” Già Lam nhẹ giọng nhắc nhở.
“Không sao. Dẫn đường đi.”
Lục Khiêm không sợ đối phương có mai phục, mà là sợ tìm không thấy vị trí của bọn hắn. Đương nhiên, cũng không phải hắn cuồng vọng tự đại, cho là mình thật sự thiên hạ vô địch. Có Thất Thập Nhị Biến, đối phương cũng không thể nhận ra có phải là người thật hay không. Còn có pháp bảo Đỗng Sát Thần Nhãn, sẽ không dễ dàng rơi vào trong âm mưu quỷ kế của đối phương.
“Ặc. . . Được, tại hạ sẽ truyền tin.” Bạch Lộc sững sờ, không ngờ Lục Khiêm lại thẳng thắn như vậy. Thế là lấy ra một khối bạch ngọc hình tròn. Tung lên trời.
Xoạt!
Bạch ngọc biến thành bầu trời đầy ánh sáng huỳnh quang. Quang mang tạo thành một cổng tròn. Cửa động tối như mực, không biết phía sau là thứ gì.
“Bệ hạ, nơi đây thông với Tiểu Động Thiên La Phù sơn.” Bạch Lộc nhìn lại.
"Lão gia, nếu không ta đi vào trước?" Già Lam đi đến bên cạnh Lục Khiêm nói.
Đối phương tới quá khó giải thích, tám chín phần mười là có bẫy.
“Không cần, mình ta đi vào là đủ.”
Lục Khiêm nói xong bay vào cửa lớn. Giờ khắc này, không có ai biết rõ đây là chân thân hay là cọng tóc biến thành người giả. Từ khi ngưng tụ bảy mươi hai đạo Bản mệnh phù lục, Thất Thập Nhị Biến của Lục Khiêm càng trở nên xuất thần nhập hóa.
Tiến vào trong động. Ngay khi tiến vào cửa lớn, trước mặt lập tức sáng lên. Mây mù chen chúc, biển cây mênh mông. Tiên Hạc phi cầm, kỳ hoa dị thảo. Một mùi thơm ngát làm lòng người sảng khoái đánh tới.
Tiểu Động Thiên này không lớn, bán kính khoảng hai mươi dặm. Ở trung tâm là một hồ nước lung linh.
Đình giữa hồ. Một nam tử trung niên uy nghiêm mặc áo bào ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh là một tráng hán mặc y phục Đại Hồng.
Lục Khiêm bước ra một bước, vượt qua vài dặm, trước mặt là hai người. Hai người nhìn thấy Lục Khiêm lập tức đứng dậy, chắp tay mà bái.
“Thái Vi Tử.”
“Viêm Húc.”
“Bái kiến Phong Đô Đại Đế.”
Hai người này theo thứ tự là chưởng môn của Thanh Hư môn và Tê Hà giáo.
“Ngươi chính là đệ nhất cao thủ đương thời Thái Vi Tử?’
Lục Khiêm vô cùng hứng thú nhìn Thái Vi Tử. Xung quanh không có mai phục gì.
Thái Vi Tử cười khổ một tiếng, nói: "Trước mặt bệ hạ không đảm đương nổi xưng hô này. Việc của Càn quốc cùng tổ sư, tại hạ tạ tội với bệ hạ. Vừa rồi hai chúng ta đã thảo luận, hai giáo quyên ra bảy phần tài sản."
Môn phái tồn tại đến nay, kỹ năng cần thiết chính là co được dãn được. Mọi thứ không hẳn phải đập chết, vẫn phải cúi đầu nếu cần thiết.
“Chuyện này là chuyện khác, nghe nói ngươi có bí mật muốn báo?” Lục Khiêm ngồi xuống rót một chén trà.
“Ừm, liên quan tới bí mật của thế giới này, bệ hạ có biết bên ngoài Thái Ảm vực còn có một thế giới càng rộng lớn hơn?”
“Ngươi nói là thế giới trung tâm?” Lục Khiêm giống như cười mà không phải cười.
“Cái này. . . Bệ hạ thật sự là người đến từ thế giới trung tâm?” Thái Vi Tử kinh ngạc nói.
“Cũng không phải, bí mật không phải cũng chỉ có một cái này sao?”
“Ặc, chúng ta còn có phần giới thiệu chi tiết về Đan Kiếp và cảnh giới Nguyên Thần, thậm chí cả tin tức về Động Chân Cảnh bên trên Nguyên Thần.”
Nói đến đây, Lục Khiêm đã đến với bản chất. Bởi vì truyền thừa thiếu thốn, kiến thức của bản thân đối với phương diện này cũng nửa vời. Sau khi vượt qua Phong Kiếp, Nguyên Thần nhận rèn luyện, sẽ biến hóa ra Pháp Tướng mạnh mẽ hơn. Pháp Tướng là hiện thân thần thông do chính mình tu hành, chiến đấu kịch liệt hơn. Đây cũng là lý do tại sao Đan Kiếp được xưng là mạnh nhất trên mặt đất. Hỏa Kiếp Lôi Kiếp sau này cũng là dùng để tôi luyện Kim Đan và Pháp Tướng. Tôi luyện đến cuối cùng, Kim Đan phá vỡ, Nguyên Thần thuần dương. Chính thức tiến vào cảnh giới Nguyên Thần.