Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 663 - 【Vip】 Ngọc Hạc Đạo Nhân, Trảm Tam Thi Trùng.(2)

【VIP】 Ngọc Hạc đạo nhân, Trảm Tam Thi Trùng.(2) 【VIP】 Ngọc Hạc đạo nhân, Trảm Tam Thi Trùng.(2)

Nguyên Thần sở dĩ thoát khỏi Tinh Thần, bước vào khoảng không vô biên vạn cổ tịch diệt là bởi vì đã sinh ra Pháp Vực. 

Pháp Vực là lĩnh vực đạo hạnh biến thành, có được quyền năng không thể tưởng tượng nổi.

Pháp Vực tự cung tự cấp, không cần lo lắng hư không cằn cỗi. Đồng thời bên trong Pháp Vực, Nguyên Thần là mạnh nhất. Cho dù bị thương nhiều lần, đều có thể khôi phục ngay lập tức. Bởi vì Nguyên Thần có thể tự do tự tại xuyên thẳng qua Tinh Thần, cho nên gọi Tinh Quân. Mà Động Chân Chân Quân thì mạnh hơn.

Pháp Vực biến đổi Động Thiên, chính là một thế giới nhỏ độc lập. Những Động Thiên bên trong này khác với những Tiểu Động Thiên thông thường. Giống như loại Tiểu Động Thiên của La Phù sơn này, Thực ra cũng phụ thuộc vào đại địa. Giống như diều thả trên trời. Nhìn như tự do không bị gò bó, thực tế vẫn là có một sợi dây liên kết với đại địa. Một khi sợi dây bị đứt, Tiểu Động Thiên cũng không còn tồn tại.

Tu sĩ Động Chân gọi là Chân Quân. Giai đoạn này cũng chỉ tồn tại bên trong ghi chép của thế giới trung tâm, không có nhiều mối quan hệ chi tiết. 

“Cửu Thiên Ngọc Lâu lại là cảnh giới gì của tu sĩ khai sáng? Nơi đây còn có bao nhiêu Chân Lục?" Lục Khiêm nghi ngờ nói.

Khi nhắc đến Cửu Thiên Ngọc Lâu, khuôn mặt Thái Vi Tử trở nên nghiêm túc và có chút xấu hổ. "Khụ khụ, bệ hạ, người sáng lập của Cửu Thiên Ngọc Lâu đã bị ngài giết."

“Câu này có ý gì?” 

"Thương Hạc tổ sư thực ra chính là người sáng lập Cửu Thiên Ngọc Lâu. Hoặc là nói hắn là một phần của người sáng lập.”

Lục Khiêm nghe vậy ngồi thẳng người, đây dường như là một bí mật Thượng Cổ.

“Bệ hạ có biết Trảm Tam Thi Trùng chi pháp không?” 

Thượng Cổ có đại phái tên là Cửu Thiên Ngọc Lâu. Phái này thống trị hai đại lục và mấy chục hòn đảo ở hải ngoại. Thái Ảm vực chính là khu vực bọn họ thống trị. Người sáng lập Ngọc Hạc trấn thủ ở đây. 

“Đây là một loại thủ đoạn diệt trừ chấp niệm, Trảm Tam Thi Trùng ra, đại đạo có hi vọng, chẳng lẽ nói. . ." Viêm húc bỗng nhiên chen vào nói, kinh ngạc nhìn Thái Vi Tử.

“Không sai, người kia đã Trảm Thượng Thi Trùng Bành Cứ, Hạ Thi Trùng Bành Kiểu, Trung Thi Trùng Bành Chất ra. Không ngờ không thể khống chế nổi Tam Thi, Tam Thi xảy ra bất đồng, ngược lại dẫn đến Nguyên Thần cao nhân hồn phi phách tán.

Ngọc Hạc đạo nhân vì đạt được Âm thần thuần dương, Thém Tam Thi Trùng ra. Bản thân Tam Thi là hiện thân của các loại chấp niệm, ác niệm, ngoan niệm, ngàn năm vạn năm không tiêu tan. Mỗi một kiếp, đụng phải đều phải quyết định ra thắng bại. Mỗi một kiếp tu vi cực cao, nhất định mang đến gió tanh mưa máu.

Mà Thương Hạc đạo nhân thì là hóa thân của Thượng Thi Trùng Bành Cứ, thức tỉnh linh trí hơi sớm, cho nên ẩn núp mấy ngàn năm. Lúc đầu nghĩ thừa dịp thiên địa đại kiếp, hoàn toàn kết thúc ngàn năm ân oán, không ngờ bị Lục Khiêm đánh gãy.

“Tại hạ thu dọn di vật của tổ sư, mới phát hiện huyền bí trong đó.” Thái Vi Tử giải thích nói: “Bao gồm tin tức về Cửu Thiên Ngọc Lâu Chân Lục.”

Chân Lục tổng cộng có hai mươi tám tấm. Thực ra Ngọc Hạc đạo nhân tu luyện là phù lục chi đạo. Hai mươi tám Chân Lục này vừa là Bản mệnh phù đan, vừa là pháp bảo. Bên trong hai mươi tám tấm có một tấm là Tổng Lục hiệu lệnh. Chỉ cần tìm được Tổng Lục hiệu lệnh kia, là có thể thu hồi tất cả Chân Lục. Nhưng Thương Hạc đạo nhân tìm kiếm nhiều năm, cũng không tìm được Tổng Lục mà Ngọc Hạc để lại.

Nói xong, Thái Vi Tử cho Lục Khiêm một bộ địa đồ.

Nói xong, Thái Vi Tử giao cho Lục Khiêm một bộ địa đồ.

“Đây là bản đồ địa hình của động phủ cất giấu Ngọc Lâu Tổng Lục. Nghe nói ở đây có phương pháp tiến vào Trung Ương đại trận.” Thái Vi Tử nhẹ nhàng nói.

Mặc dù có địa đồ, Thương Hạc đạo nhân vẫn đi tìm trong nhiều năm mà không tìm thấy. Nơi này dường như đã biến mất. 

Lục Khiêm cầm lấy địa đồ, xem qua. Đây không phải là phụ cận của truyền tống trận mà Đệ Nhất Vô Lượng đã nói sao? Thời điểm vừa mới nghe Thái Vi Tử nói đến truyền tống trận, trong lòng Lục Khiêm đã có một loại dự cảm. Không ngờ thật đúng là như vậy. 

Cất kỹ tấm địa đồ, Lục Khiêm nhìn về phía đám người Thái Vi Tử.

“Ta cần một lượng lớn Không Trung Thạch, các ngươi có thể hiến một ít tài sản, Không Trung Thạch ta muốn một trăm cân.”

“Một trăm cân Không Trung Thạch…”

Hai người Thái Vi Tử và Viêm Húc hai mặt nhìn nhau, sắc mặt khó xử. Một trăm cân, tương đương với chín phần của Tiểu Động Thiên. Nếu như hai nhà chia sẻ, ngược lại là có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

“Đại nhân, có thể ít một chút không?”

“Không được.”

Thái Vi Tử nghĩ một lát, rốt cục quyết định.

Ầm!

Pháp lực phồng lên, đánh ra một gợn sóng.

Răng rắc!

Không gian vỡ vụn, lộ ra cửa động đen sì. Thái Vi Tử lôi ra một tảng đá đen như mực, to bằng đầu người, đầy lỗ đen. Tảng đá rất nhẹ, nhẹ nhàng trôi nổi trên lòng bàn tay. 

“Đây chính là Không Trung Thạch.” Vẻ mặt Thái Vi Tử đau lòng. Khoảnh khắc rút Không Trung Thạch ra, toàn bộ phạm vi của Tiểu Động Thiên cũng nhỏ lại rất nhiều. Không Trung Thạch là nền tảng của Tiểu Động Thiên, số lượng càng nhiều thì Tiểu Động Thiên càng lớn. Nghe nói vật này là đá được biến thành từ hài cốt của Động Chân Cảnh Chân Quân. Đại chiến Thượng Cổ khiến cho Động Chân vẫn lạc, tiên huyết và huyết nhục vẩy xuống đại địa, hình thành loại Không Trung Thạch đặc biệt này. 

Bình Luận (0)
Comment