Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 669 - 【Vip】 Hoàng Thiên Ngọc Tỷ, Hậu Nhân Truyền Vị

【VIP】 Hoàng Thiên Ngọc Tỷ, hậu nhân truyền vị 【VIP】 Hoàng Thiên Ngọc Tỷ, hậu nhân truyền vị

Một luồng khói xanh thoát ra từ trên đầu Thái Vi Tử. Sợi khói xanh biến hóa thành một khuôn mặt thống khổ. Đây là thần hồn của Thái Vi Tử. Trong nháy mắt khi thần hồn đi ra liền muốn chạy trốn, kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, bị Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều trấn áp. 

Viêm Húc ở một bên bị dọa đến không dám động đậy. Chạy thì sợ rơi vào kết cục như Thái Vi Tử, không chạy cũng sợ bị giết. Nhưng Lục Khiêm không có tiếp tục động thủ. Mà là quay đầu nhìn Viêm Húc, cười cười: “Ngươi biết rõ vì sao ta giết hắn không?” 

“Thuộc hạ không biết.”

Trải qua chuyện này, tư thái của Viêm Húc thả xuống rất thấp. Tâm lý ban đầu thuộc về tâm lý gia nhập liên minh, cho là mình và Lục Khiêm là quan hệ hợp tác bình đẳng, hiện tại cũng không dám nghĩ như vậy. Lão sợ chết.

“Thái Vi Tử là thủ lĩnh của chính đạo, là đệ nhất cao thủ trước đây của Nhân tộc, có uy vọng rất cao. Nếu như ta không ở đây, người này khẳng định phản loạn." Lục Khiêm nói với chính mình. 

Nghe những lời này khiến Viêm Húc toát mồ hôi lạnh. Không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy. Chỉ cần có nghi ngờ trong lòng đã giết chết. 

Bịch! Viêm Húc quỳ xuống, thề: “Thuộc hạ nguyện ý gieo xuống chú ấn, đời đời kiếp kiếp bảo vệ pháp chế của Tề quốc.”

Phản ứng của lão cũng rất nhanh, biết rõ thời điểm này nên làm cái gì.

“Rất tốt.”

Lục Khiêm một chỉ điểm ra. Hư không ngưng tụ phù lục đỏ thẫm, biến mất vào trán Viêm Húc.

“Sau này ngươi chính là Hộ Pháp Quốc Sư. Chịu sự quản lý của Trấn Quốc Thọ Thần.”

Lục Khiêm sắp xếp công việc tiếp theo. Thực ra cũng có thể dùng loại huyết chú này với Thái Vi Tử, nhưng người này thủ đoạn quá nhiều, tu vi cũng mạnh. Ngay cả khi thực sự trung thành với bản thân, Lục Khiêm cũng giết không tha.

“Đi xuống đi.”

Lục Khiêm phất phất tay, bảo đám người lui ra. Sau đó quay người đi vào trong hỏa diễm. Thông qua Diễm Tâm Kim Cung truyền tống đến nơi đặt pháp trận. Mới vừa đi vào liền trông thấy đám người đang chờ phía sau. Tiêu Phàm, Lâm Viêm, Diệp Động, Thu Quan, Già Lam, Yêu Nguyệt Tập Nguyệt và Đệ Nhất Vô Lượng trong hạt châu v.v..

“Đều ở đây à, vừa vặn có việc cần sắp xếp.” Lục Khiêm cười nói, lấy một khối ngọc từ trong Diễm Tâm Kim Cung ra.

Rút Nhân Hoàng kiếm ra.

Ông!

Thanh kiếm vang lên, bí ẩn lại huyền bí, hư không lờ mờ rung động.

Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy Nhân Hoàng kiếm, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kìm nén. Phảng phất Thần Vương giáng lâm, uy áp đại thiên. Nhân Hoàng kiếm hai màu đen trắng bay ra một luồng kiếm khí, khắc họa một đồ án phức tạp trên Ngọc Tỷ. Giang sơn xã tắc, nhân văn đồ đằng. Sau khi khắc họa đồ án xong, Lục Khiêm đánh ra một đạo pháp lực hình rồng và kiếm khí. Pháp lực ẩn chứa một tia tiên huyết của Hoàng Tuyền Đế Long. Một con rồng sống động như thật bay lượn bên trong Ngọc Tỷ bằng bạch ngọc. Đế Long khép hờ hai mắt, mũi thở khép mở, tựa như có sinh mệnh. Sau khi khắc xong, Lục Khiêm đem ngọc tỷ giao cho Tiêu Phàm, cười nói: “Sau khi ta rời đi, ngươi sẽ là Hoàng đế tiếp theo. Đây là Hoàng Thiên Ngọc Tỷ, cung phụng trong đại điện lễ nghi, mười năm có thể dùng sức mạnh bên trong một lần.”

Lục Khiêm phong Nhân Hoàng Xã Tắc Kiếm Khí bằng sức mạnh của một đạo Chân Đan. Đồng thời khắc một pháp trận khôi phục lực lượng. Hoàng Thiên Ngọc Tỷ này tiêu hao cực cao, cho nên mười năm mới có thể sử dụng một lần.

Lục Khiêm lấy Nhân Hoàng kiếm thống lĩnh thiên hạ, hiện tại không làm Nhân Hoàng, kiếm này khẳng định cũng không có thể giao cho Tiêu Phàm.

“Bệ hạ, ta. . .” Trong lòng Tiêu Phàm thấp thỏm, cảm giác trên vai có thêm trách nhiệm.

“Làm rất tốt, ta tin tưởng năng lực của ngươi.”

Thời điểm đưa Ngọc Tỷ, Lục Khiêm vỗ vỗ bả vai Tiêu Phàm. Ánh mắt hắn không bao giờ nhìn nhầm.

"Đúng rồi, cho ngươi một đạo pháp quyết, tương lai ngươi sẽ gặp phải một người. Người này là La Vân chuyển thế, ngày sau đem Hoàng vị giao cho hắn." Lục Khiêm phân phó nói. Đây cũng là trả nhân quả cho La Vân. Không có La Vân, chỉ sợ Lục Khiêm còn không có cơ hội tìm được Nhân Hoàng kiếm.

"Được, thuộc hạ biết rõ." Tiêu Phàm trịnh trọng tiếp nhận Hoàng Thiên Ngọc Tỷ. Ngàn năm về sau, hắn ta sẽ phải cùng tiến cùng lùi với thế giới này. Lục Khiêm tiếp tục nhìn những người khác. 

“Các ngươi còn có ai muốn ở lại chỗ này?”

Yêu Nguyệt Tập Nguyệt khẳng định là phải đi theo mình. 

Thu Quan nghĩ nghĩ, nói: "Đại nhân, ta muốn đợi Chân Đan rồi mới đi qua."

“Những người của Già Lam tự trước kia ở lại.” Già Lam nghĩ nghĩ, nói. Nàng ở lại là sắp xếp của Lục Khiêm. Những nữ tử khác không có lý tưởng cao như Lục Khiêm, chỉ muốn an phận sống sót. Thế là không lựa chọn đến một nơi khác mạo hiểm.

Lục Khiêm gật đầu, từ chối cho ý kiến. Cũng không phải là tất cả mọi người đều ưa thích khổ tu. Tu hành chi đạo phải không ngừng leo lên, không ngừng tìm kiếm. Vốn là hành vi cô độc tịch mịch, chỉ có từng bước một, đứng tại đỉnh núi cao nhất, mới có tư cách hưởng thụ. Lục Khiêm không dám đọa lạc, cũng không muốn đọa lạc. Hắn có thể có ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào chính mình chăm chỉ khổ tu mà có.

Phế tích Ngọc Lâu.

Trận này kéo dài hơn mười dặm. Lấy sơn mạch làm xương, dòng sông là gân, tơ vàng dây đồng là đường, Không Trung Thạch làm hòn đá tảng. Trước mặt là một quảng trường lơ lửng như bạch ngọc. Quang mang trắng tinh khẽ nở. Đại trận thời Thượng Cổ hôm nay rốt cục hiển lộ tài năng.

 

Bình Luận (0)
Comment