Lục Khiêm đi đến biên giới pháp trận, Yêu Nguyệt Tập Nguyệt đứng bên cạnh. Một người tóc đen, một người tóc trắng. Nữ tử của Tu La nhất tộc ai cũng xinh đẹp không gì sánh được. Hai người dù cho muốn ở lại chỗ này cũng không được. Bản thân các nàng là người đã chết, nhưng Âm thần trở thành thủ hạ của Hoàng Tuyền Đế Long. Toàn bộ tính mạng đều nằm trong tay Lục Khiêm.
“Bệ hạ, cần khởi động pháp trận sao?” Già Lam hỏi.
“Ngươi thế nào? Ngươi muốn theo ta đi sao?” Lục Khiêm nhìn về phía Hoàng Tuyền Thiên Châu trong tay, bên trong là Đệ Nhất Vô Lượng.
“Đi, đại nhân, ta đi với ngươi.” Đệ Nhất Vô Lượng hưng phấn nói. Rốt cuộc trở lại thế giới trung tâm. Nơi này thật sự làm cho người ta không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Nếu là ở thế giới trung tâm, Đệ Nhất Vô Lượng đã sớm khôi phục tu vi.
“Được.”
Đệ Nhất Vô Lượng nói như thế nào cũng là người địa phương, có người quen thuộc tình huống cũng tốt.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm nhìn về phía Già Lam.
“Mở ra đi.”
Già Lam nói lẩm bẩm trong miệng, đánh ra một đạo pháp quyết.
Ầm!
Trên quảng trường, bạch quang chói mắt bay thẳng lên chân trời. Đêm khuya tối thui lập tức sáng như ban ngày. Bề mặt bóng loáng phản chiếu rõ nét biểu cảm trên gương mặt của mọi người. Trong lòng mọi người một nửa không nỡ, ba phần kinh hoảng, hai phần chờ mong. Kinh hoảng là Lục Khiêm vừa đi, lo lắng mình không có cách nào quản lý đại cục. Đồng thời có chút chờ mong tương lai. Không biết rõ tương lai sẽ phát triển như thế nào.
“Đại nhân, bảo trọng.” Tư vị trong lòng Già Lam khó tả.
Nghĩ đến trước đây lúc mới gặp Lục Khiêm, bản thân mới chỉ là thủ lĩnh một thế lực nhỏ. Hiện tại đã trở thành người có công lớn đứng trên vạn người của Tề quốc, đều là nhờ có nam tử thần bí trước mặt này ban tặng. Hắn đến như một cơn gió, biến mất cũng như một cơn gió.
“Ừm.” Lục Khiêm cất bước tiến vào quảng trường. Quang mang dần dần thôn phệ bọn hắn.
“Đúng rồi, sau khi ta rời đi các ngươi trước đừng rêu rao, tuyên bố với bên ngoài là ta tạm thời bế quan.”
Sự chuyển giao quyền lực chắc chắn sẽ dẫn đến lòng người tán loạn. Lục Khiêm rời đi chí ít có thể giấu diếm một đoạn thời gian. Dựa vào uy vọng mà hắn để lại, đủ để đám người Tiêu Phàm có thể kiểm soát đại cục. Những việc sau này, giao cho những người sau.
Ông!
Thân ảnh của đám người Lục Khiêm hoàn toàn biến mất. Đám người đứng lặng thật lâu, lẳng lặng nhìn Lục Khiêm rời đi. Đây là sự tôn trọng đối với một đời Hoàng giả. Thật lâu sau, mọi người mới rời đi.
Nguyên liệu cần thiết cho pháp trận gần như đã sử dụng hết. Pháp trận mở ra lần tiếp theo cũng không biết là năm nào tháng nào. Nhưng cuối cùng sẽ lại gặp nhau.
Mặc dù Lục Khiêm rời đi nhưng truyền thuyết của hắn và thanh danh sẽ vĩnh viễn lưu truyền, mà Thái Ảm vực, sắp mở ra chương mới.
Truyền tống đại trận.
Truyền đến cảm giác trời đất quay cuồng. Đầu tiên là một tia sáng trắng, bạch quang qua đi, trước mắt là thông đạo thất thải. Lục Khiêm ở trong một cái lồng trong suốt hình tròn, nhanh chóng xuyên thẳng qua thông đạo thất thải. Cảnh tượng này có phần tương tự như khi đến Thái Ảm vực. Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới cảnh thông đạo vỡ tan trước đây. Thông đạo vỡ vụn thành mảnh vỡ, mỗi một mảnh cũng coi như là một thế giới. Còn nhớ rõ có một thế giới có một người khổng lồ đang câu cá. Trước mắt người này, Giao Long Đạo Chủ có tu vi cao lại chỉ như con giun đất, không đủ để nhét kẽ răng.
“Xích Âm, bây giờ ngươi đang ở đâu?”
Lục Khiêm liền nghĩ tới Xích Âm sư tỷ. Ngày đó cùng nhau tiến vào thông đạo, lại bị một lực lượng thần bí kéo đi. Nhưng Xích Âm hẳn là không có chuyện gì. Trước đây Lục Khiêm rõ ràng nhìn thấy lực lượng thần bí và Xích Âm có cùng nguồn gốc, chắc là người cùng tộc. Thu Quan đã từng nói với mình, Xích Âm là dị chủng đẻ trứng. Xuất thân có chút thần bí.
Ầm!
“Xảy ra chuyện gì?”
Hư không chấn động, thất thải thông đạo chấn động kịch liệt.
Xoạt!
Bạch quang chói mắt. Thời điểm khôi phục lại ánh mắt một lần nữa, Lục Khiêm nhìn thấy đại địa lóe lên một cái rồi biến mất. Đại địa này rộng lớn vô biên, lớn hơn gần hàng trăm lần so với Thái Ảm vực. Lục Khiêm chưa bao giờ thấy đại địa to lớn như thế. Chỉ là hơi nhoáng một cái, đại địa đã nhanh chóng mở rộng. Dưới chân truyền đến cảm nhận nặng nề. Lục Khiêm cúi đầu xem xét, hóa ra là đang giẫm trên đại địa.
“Địa khí thật nồng đậm!”
Dãy núi vờn quanh, cỏ cây thanh thúy tươi tốt. Chợt truyền đến một mùi hôi thối. Chỉ thấy bên ngoài mười trượng là một vũng nước màu xanh lục huỳnh quang.
Vũng nước nổi đầy phù du màu xanh, nước bên dưới có màu đỏ sẫm, bốc mùi hôi thối nồng nặc, như thể là một vũng nước đọng vạn năm.
Lục Khiêm đánh ra một đạo kiếm khí.
Xoẹt
Mặt nước tách ra làm đôi, những gợn sóng xuất hiện. Từng thi thể không trọn vẹn dưới nước. Nhiều lớp nhuyễn trùng bám trên bề mặt của xác chết, khi bị kiếm khí tấn công, nhuyễn trùng nhao nhao tứ tán, lộ ra thi thể bị ngâm đến phình to. Cảnh tượng vô cùng buồn nôn. Xác chết lớn hơn một chút so với một nam tử trưởng thành bình thường. Cánh tay dài quá đầu gối, giữa hai lông mày có một lỗ máu đen.
Lục Khiêm lấy ra Hoàng Tuyền Thiên Châu, thân ảnh già nua của Đệ Nhất Vô Lượng xuất hiện trên bề mặt phản chiếu của Thiên Châu. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, bọn người Yêu Nguyệt bị Lục Khiêm thu vào bên trong Giao Phục Hoàng Tuyền đồ.