Mấy sạp bán bên đường cũng không phải bán thịt gia sức bình thường.
“Tốt!”
“Đẹp lắm!!”
Lúc này, đám người bỗng vang lên một trận reo hò. Chỉ thấy trong đám người có một đạo nhân khoác thanh bào đang biểu diễn bí thuật nuốt kiếm. Đã nuốt liên tiếp bốn, năm bảo kiếm dài ba thước rồi. Tai thậm chí còn phun lửa. Loại này cũng coi như pháp thuật, nhưng cũng có thể gọi ảo thuật. Nếu người thi thuật không có tu vi, sẽ cần rất nhiều vật liệu mới có thể phóng thích pháp thuật, thậm chí có nguy cơ tổn thọ.
Lục Khiêm tìm một gian khách điếm ở tạm.
Trong phòng khách điếm.
Vẻ mặt Bạch Chỉ có chút bất an, đứng bên người Lục Khiêm.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, gia hỏa Lục Khiêm này sẽ không có tâm tư xấu gì với nàng đó chứ?
Nàng nên cự tuyệt hay phục tùng đây? Có điều đều như nhau cả thôi, nàng cũng đâu cự tuyệt được.
Ngay khi nàng thấy phía sau Lục Khiên vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện hai thị nữ, nàng ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Hai nữ nhân này còn đẹp hơn nàng nữa kìa, tu vi cũng chẳng kém nàng bao nhiêu. Xem ra là nàng lo lắng quá rồi.
“Yêu Nguyệt, các ngươi cùng nàng đi tìm hiểu tin tức đi.”
Vừa dứt lời, hai nữ tử kia liền biến thành bộ dạng nam tử bình thường.
Ba ngày sau.
Khách điếm.
Lục Khiêm ngồi trên trung tâm pháp trận, từng sợi tinh khí Thiên Địa điên cuồng tràn vào cơ thể.
Nơi đây không có cảm giác trói buộc như ở Thái Ảm vực lúc trước. Trên cơ bản hiện tại hắn sẽ không tự mình tu hành.
Lục Khiêm tới nơi này tổng cộng có hai mục tiêu. Một là có được Diêm La chân thân kế tiếp, hoặc tìm được thi thể của Bạch Diện Âm Quân. Hai là sở hữu đan dược Thiên phẩm, hoặc phương pháp luyện chế pháp bảo.
Lục Khiêm hỏi Bạch Chỉ trước.
Cách luyện chế đan dược Thiên phẩm cũng là đồ hiếm mà. Những thế lực giống nhau sẽ chẳng thể dễ dàng nắm trong tầm tay được đâu. Nếu Âm Cảnh thiên cung là Hoàng Tuyền đạo thống, vậy khả năng sẽ có chút manh mối.
Lục Khiêm hiện tại vừa ra lệnh cho đám Yêu nguyệt tìm tin tức về Úc Tuyệt chi địa. Về việc có nên gia nhập thế lực này hay không.
Nội tâm Lục Khiêm có chút băn khoăn.
Phàm là danh môn đại phái, quy củ nghiêm khắc đến hù chết người. Sau khi gia nhập sẽ có rất nhiều hạn chế. So với việc gia nhập môn phái, chẳng bằng Lục Khiêm đi tìm thi thể Bạch Diện Âm Quân cho rồi.
Theo cảnh tượng căn cứ Địa Ngục Điểu trong trí nhớ. Bạch Diện Âm Quân có thể là tu sĩ Động Chân kỳ, có được thể nội động thiên của cao nhân. Thi thể này nhất định giấu trong tiểu động thiên nào đó. Chỉ cần có được thi thể Bạch Diện Âm Quân thì không cần lo lắng vấn đề truyền thừa sau này nữa.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Khiêm phục hồi tinh thần, thoát khỏi dòng suy nghĩ sâu xa.
“Vào đi.” Lục Khiêm gỡ bỏ cấm chế.
“Đại nhân, chúng ta tìm hiểu được rồi, căn cứ theo manh mối ngài đưa, chúng ta tìm được người này.”
Tay Yêu Nguyệt tạo chỉ quyết, một tấm gương tròn sáng xuất hiện giữa không trung. Tấm gương không lớn lắm, hiện cảnh một đạo nhân đầu bạc đả tọa. Pháp lực từ cơ thể người nọ dao động rời đi, hẳn là tính chất pháp lực của Hoàng Tuyền nhất mạch.
“A Tỳ Địa Ngục thần quang?”
Lục Khiêm nhớ tới công pháp hắn đã từng thấy ở Minh Phủ. Lúc trước hắn thiếu chút nữa đã chọn công pháp này, nhưng sau khi suy đi xét lại mãi, Lục Khiêm dứt khoát lựa chọn Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Quang.
Người nọ đánh ra từng đạo pháp thuật. Pháp lực đen nhánh hóa thành vô số tiểu nhân sừng dê chỉ bé bằng ngón cái. Tiểu nhân phát ra tiếng kêu kỳ quái, nhao nhao chui vào lòng đất.
“Tốt, có thể thu lại rồi.”
Pháp thuật hình ảnh được truyền tới từ những con ruồi hóa từ lông tơ. Tu vi căn bản không cao bằng Lục Khiêm, không nhìn thấy điểm ảo diệu của pháp trận.
“Thật lớn gan! Con rệp này ở đâu ra vậy chứ!”
Lúc này, hình ảnh truyền tới tiếng gào thét.
Rầm!
Biển lửa vô biên rơi xuống, pháp thuật nháy mắt thất bại, Lục Khiêm cũng mất cảm ứng với lông tơ.
“Đại nhân, chúng ta bị phát hiện rồi.” Yêu Nguyệt khẩn trương nói, trong lòng có chút áy náy, sợ làm rối tung chuyện của Lục Khiêm.
“Không sao, không phải lỗi của các ngươi.” Lục Khiêm suy nghĩ một hồi, “Không phải chúng ta bị phát hiện, mà là đạo nhân đầu bạc trong gương kia.” Lục Khiêm cẩn thận phân rõ tiền căn hậu quả.
Thanh âm trong tấm gương không phải do đạo nhân đầu bạc phát ra. Mà là người khác, ngay khi thanh âm kia thốt ra, vẻ mặt đạo nhân đầu bạc có chút hoảng hốt. Không phải bọn họ bị phát hiện, là đạo nhân đầu bạc đụng phải phiền toái.
“Cứu mạng! Giết người rồi!”
“Có quỷ!”
“Có quái vật ăn thịt người!”
Bên ngoài khách điếm truyền đến tiếng mọi người la hét ồn ào. Lục Khiêm mở cửa sổ ra, phòng hắn trên lầu ba, có thể thấy rõ đường phố bên dưới. Trên phố nơi nơi đều là bá tánh đang chạy trốn. Phía sau bọn họ, là một đám quái nhân làn da tái nhợt, hai mắt vô thần, đi khập khiễng.
Những người này có nam có nữ, vừa thấy người liền lập tức xông lên cắn xé. Một vài người chưa bị toái thi, cũng nhanh chóng biến thành quái vật y hệt.
“Tang thi?” Lục Khiêm nghĩ thầm.
Trên người quái vật bên dưới đều có tiểu nhân màu đen. To bằng ngón út. Một khi bị quái vật cào bị thương, hoặc trong phạm vi tiếp cận, tiểu nhân đen sì sẽ lập tức phân ra, ký sinh bên trong thân thể.
Tốc độ lây bệnh càng lúc càng nhanh. Một lúc sau, cả mấy con phố bên cạnh, tổng cộng có hơn hai vạn người cảm nhiễm.
Trên bầu trời, hai đạo thể Pháp Tướng cực đại đang giao chiến. Một trong đó là tu sĩ Chân Đan.