Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 677 - 【Vip】 Thi Độc Ôn Bệnh, Vương Triều Câu Ly(3)

【VIP】 Thi độc ôn bệnh, vương triều Câu Ly(3) 【VIP】 Thi độc ôn bệnh, vương triều Câu Ly(3)

 Pháp thể tu sĩ Chân Đan là Tam Vĩ Huyền Lộc. Bóng dáng mờ ảo, cao ngàn trượng. Đây không phải là Pháp Tướng do nguyên thần biến thành, tu vi hẳn cũng như Lục Khiêm, chưa từng trải qua Thiên Kiếp.

 Người còn lại là Bạch Lộc. Thân hình nhỏ hơn Tam Vĩ Huyền Lộc chân chính một vòng. Tu vi cũng chỉ là Đạo Cơ đỉnh phong thôi, bị Huyền Lộc tu sĩ liên tiếp đánh bại.

 Trong lúc cả hai đấu pháp, một hạt giống đen nhánh bay ra từ người Bạch Lộc, rơi xuống dưới, ký sinh trên cơ thể người, chuyển hóa thành quái vật tê liệt.

 “Thi Độc Ôn Quỷ, dám tới chỗ ta gây chuyện, không muốn sống nữa à? Ngươi có biết đây là Thiếu Thương thành không?”

 Huyền Lộc tu sĩ giận dữ hét.

 “Hừ! Ai kêu ngươi xen vào việc người khác, giết người của Âm Cảnh thiên cung, bổn tọa nói cho ngươi biết, vẫn chưa kết thúc đâu.” Thanh âm Bạch Lộc khàn khàn.

Rầm!

 Sừng hươu Huyền Lộc hóa thành ngọc như ý. Ngọc như ý không ngừng to lên, tạo thành Như Ý chi sơn.

 Ầm!

 Bạch Lộc bị đánh bay ra ngoài thành. Cơ thể hãm sâu vào núi, bụi mù bay đầy trời.

 “Ngươi không cơ hội!” Huyền Lộc thành chủ cười lạnh.

 Tam Vĩ Huyền Lộc chân đạp thất thải trường lộ, từ Cửu Thiên mà đến.

 Hai miếng ngọc như ý hóa thành Ngọc sơn, mang theo tiếng xé gió rơi xuống. Một kích này, ẩn chứa núi cao chi lực, hư không vì đó mà chấn động. Không khí nổ tung, nén thành tinh thể màu trắng.

 Rầm!

 Ngọc sơn rơi xuống đất, ngọn núi cao ba trăm trượng tức khắc thành đất phẳng. Dưới áp lực mạnh mẽ, thổ nhưỡng hình thành vật chất tương tự kim cương.

 Dưới pháp thuật cường đại như thế, không lý nào đối phương lại có thể sống sót được.

 “Hửm? Người đâu rồi?” Huyền Lộc đạo sĩ phát hiện hơi thở Bạch Lộc đã biến mất.

 Nói cách khác, chiêu này rơi xuống chỗ trống không rồi.

 Chẳng biết nên làm sao, Huyền Lộc đạo sĩ đành phải xử lý thi độc ôn bệnh bên dưới.

 ……

 Mấy trăm dặm ngoài kia.

 Sâu trong núi.

 Bạch Lộc biến thành lão đạo tóc bạc, khắp áo dài đều là vết máu tươi loang lổ. Thật lâu sau, Bá Tang đau đớn kêu một tiếng, cảm giác phẫn nộ lấp đầy lí trí.

 Đứng trước mặt lão là một người trẻ tuổi mặc áo bào đen.

 ……

 “Đạo hữu, còn nhớ chuyện trước khi hôn mê không?” Lục Khiêm ôn hòa cười.

 Bá Tang nhíu mày nhớ lại, chợt bừng tỉnh đại ngộ.

 “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”

 Bá Tang lúc này mới nhớ ra, vừa rồi lão cứ tưởng rằng mình đã chết rồi chứ. Kết quả không biết một con quái điểu từ đâu ra bỗng lao tới. Quái điểu thân hóa đạo nhân, kéo lão thoát khỏi nguy hiểm. Đây là bộ dáng đạo nhân lão đã thấy trước khi hôn mê.

 “Biết vì sao ta cứu ngươi không?” Lục Khiêm bỗng lên tiếng.

 “Tại hạ không biết.”

 Vừa dứt lời, chỉ thấy trên tay Lục Khiêm ngưng tụ một đạo Hoàng Tuyền pháp lực. Hoàng Tuyền khí tức tinh thuần không gì sánh được tản ra tứ phía. Pháp lực hóa thành Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều. Thần Ma Tinh Huyết loang lổ bên trên, khí tức Tuyên Cổ thê lương ập vào mặt.

 “Đây là…… Hoàng Tuyền pháp lực!”

 Bịch!

 Bá Tang bịch một tiếng quỳ xuống.

 “Lãng Phong chi đài, Thi Độc Ôn Quỷ Bá Tang bái kiến thượng sư! Thượng sư là Bắc Đẩu Nam Đẩu thượng thần, hay vẫn là Trấn thủ sứ các nơi?”

Sở dĩ Bá Tang phản ứng lớn như thế, là do tính chất pháp lực của Lục Khiêm.

 Chỉ có nhân vật đích truyền của Âm Cảnh thiên cung  thì pháp lực mới có tính chất Hoàng Tuyền Nhất Mạch.

 Người trước mắt này là Chân Đan chi cảnh, hẳn là mấy loại sứ giả, hoặc là công lại, thành chủ nào đó. Những nhân vật này đối với lão mà nói, đều là tồn tại cao không với tới.

“Ngươi nói gì thế? Tại hạ nghe không hiểu lắm.”

 Lục Khiêm kể lại những việc hắn đã trải qua. Hắn vô tình phát hiện ra Hoàng Tuyền đạo thống truyền thừa ở một chỗ trong sơn động, bên cạnh truyền thừa còn có một khối lệnh bài Hoàng Khí Ôn Quỷ. Đánh bậy đánh bạ mà lại tu luyện đến Chân Đan.

 “Tại hạ nghe nói Âm Cảnh thiên cung cũng là truyền thừa đến Hoàng Tuyền, nên mới đến bái phỏng, thấy đạo hữu gặp nạn thì ra tay cứu giúp thôi.”

 Lục Khiêm mỉm cười nhẹ.

 Vừa dứt lời, hắn lấy Hoàng Khí Ôn Quỷ nha bài dính đầy bùn đất ra.

 Bá Tang đứng dậy, cầm lệnh bài, xem xét cẩn thận chu đáo nửa ngày: “Quả thật là đồ vật của Âm Cảnh thiên cung, nha bài này chỉ sợ đã qua mấy ngàn năm rồi.”

 “Đúng vậy.”

 “Nếu không thì tiền bối cùng ta trở về đi, để ta bấm báo với bên trên, dựa vào tu vi của tiền bối, nhất định có thể gia nhập Âm Cảnh thiên cung .”

 Tu sĩ Đan Kiếp nói thế nào cũng là cao thủ một phương. Tuy rằng nhìn dáng vẻ có lẽ chưa từng độ kiếp, nhưng cũng không phải là người mà người thường có thể so sánh được.

 Toàn bộ Âm Cảnh thiên cung  này đều là Tích kiếp chân nhân như Lục Khiêm, tổng cộng có ba, bốn mươi tên. Trên nữa là trực sử cấp bậc Phong Kiếp, Hỏa Kiếp, Lôi Kiếp chân nhân các địa vực vân vân.

 “Ta là người ngoài, Thiên Cung cũng có thể tiếp nhận sao?” Lục Khiêm ngạc nhiên hỏi, vốn tưởng phải tốn một phen công sức, không ngờ đối phương ngược lại chủ động ngỏ ý.

 “Với tu vi của đại nhân, sao có thể không tiếp nhận chứ.” Bá Tang cười nói.

 Xem ra vị đại nhân đứng trước mặt này không hề lừa lão. Quả thật không phải người của Âm Cảnh thiên cung .

 “Ta cũng là nửa đường gia nhập, Âm Cảnh thiên cung không phải môn phái, ngươi có thể tưởng tượng nó chỉ là vương triều thế tục mà thôi. Chỉ cần lý tưởng tương đồng, truyền thừa tương đồng, không gây tổn hại tới lợi ích của Thiên Cung, đều có thể được tiếp nhận.”

 

 

Bình Luận (0)
Comment