Phảng phất chỉ nháy mắt, hàng trăm, hàng ngàn năm đã trôi qua. Đó là sức mạnh của Nhân Hoàng kiếm - giang sơn, xã tắc, thiên ý.
Tam trọng bảo cấm áp xuống, đủ để Lục Khiêm vượt qua một cảnh giới, phát huy sức mạnh Hỏa Kiếp.
Rầm!
“Không thể nào!”
Thiên Ngô Vương liên tục đánh ra vài đạo Huyền Hoàng độc khí, muốn ngăn kiếm khí rơi xuống. Nhưng đều bị thứ đồ giống Đại Ma Bàn làm hao mòn toàn bộ. Không chỉ có thế, sức mạnh của gã lại chuyển hóa thành sức mạnh của tam trọng bảo cấm Nhân Hoàng kiếm, khiến nó rơi xuống càng lúc càng nhanh.
Giờ phút này, Kim quang hoàn toàn nuốt trọn tất cả, Nhân Hoàng Kiếm dừng ngay giữa mi tâm.
Sắc mặt Thiên Ngô Vương dại ra, thân hình ầm ầm rách nát. Lần này ngay cả chân linh cũng không trốn thoát được, tính cả phần còn lại của chân đã bị cụt đều bị Thiên Địa Âm Dương Đại Ma Bàn hóa thành chất dinh dưỡng.
Lúc này lại cho Lục Khiêm tăng thêm một giáp đạo hạnh. Đáng tiếc người này đang ở trạng thái suy yếu vô cùng. Hơn nữa trong quá trình hấp thu có hao tổn, loại bỏ năng lượng không tương xứng với thân thể, có thêm một giáp đạo hạnh đã không tồi rôi.
Mất đi sức mạnh từ chủ nhân, Ngũ Độc Tu Chân kiếm rốt cuộc không thể nào chống đỡ được nữa, rơi xuống đất.
Leng keng!
Lục Khiêm nhặt bảo kiếm lên.
“Ngũ Độc bảo cấm, uy lực không tệ lắm.” Lục Khiêm mỉm cười nhè nhẹ.
Hiệu quả thứ này không tồi, mới là đệ nhất trọng bảo cấm, uy lực chỉ có thể nói qua loa đại khái như vậy thôi.
“Bán được là được rồi.”
Hiện giờ pháp bảo bình thường không có ý nghĩa lớn với hắn nữa, đặc biệt là pháp bảo cấm chế đệ nhất trọng. Tam trọng bảo cấm Nhân Hoàng kiếm còn tốt hơn chút.
Với đạo hạnh Phong Kiếp hơn một ngàn tám trăm năm của hắn, vẫn có thể miễn cưỡng phát huy được sức mạnh Hỏa Kiếp. Mà nhiều thêm một cái cũng chẳng trợ giúp hắn được mấy, còn phải tốn phí tài nguyên thăng cấp cho nó.
Lục Khiêm vơ vét một phen, cầm một ít lân giáp và chân Ngô công rồi rời đi.
Chính hắn cũng chẳng biết hang ổ của Thiên Ngô Vương ở đâu. Nếu đi có khả năng sẽ gặp Hoang Thần khác, dứt khoát nên biết lúc nào nên dừng.
Soạt!
Nguyên Thần hoàn toàn tiến vào lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa.
Lần này thu hoạch liên tục quá nhiều, bán pháp bảo và một phần chân Thiên Ngô còn sót lại, trên cơ bản cũng đủ cho hắn tu luyện mười mấy năm.
Khi đó Đại Minh Hương vừa vặn mở ra. Lục Khiêm có thể đi tìm nơi Bạch Diện Âm Quân rơi xuống trong truyền thuyết. Cho tới bây giờ, Lục Khiêm vẫn không biết danh hào thật của người đó là gì.
Soạt!
Nguyên Thần trở về thân thể.
“Hửm?”
Nhcuj thân mở to mắt, bỗng ngửi thấy một hơi thở xa lạ. Luồng hơi thở này rất cường đại. Có điều hẳn cũng không có ác ý. Nếu đối phương thật muốn đối phó hắn, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm chết rồi.
Thân hình chợt lóe, xuất hiện ở đại điện.
Ánh vào mi mắt là nữ nhân phong tình vạn chủng, hai chân thon dài, trang phục đi săn đỏ thẫm khắc họa dáng người hoàn mỹ.
“Tây Đẩu quân, sao ngươi lại đến đây thế.”
Đây đúng là Tu La nhất tộc Tây Đẩu Sinh hình quân. Phía sau còn dẫn thwo vài nam tử diện mạo xấu xí.
Nữ nhân Tu La nhất tộc mỹ diễm tột cùng, nhưng nam tử lại vô cùng xấu xí.
“Phong Đô! Ta đã định đợi ngươi rồi, vì ngươi mãi không tới, bổn tọa đành phải tự mình tới tận cửa đây.” Huyết Phù Đồ mỉm cười nhẹ.
Đứng bên người nàng chính là hai người Yêu Nguyệt Tập Nguyệt.
“Tại hạ có chút việc, lúc đầu định xử lý xong sẽ đến bái phỏng, không ngờ các hạ lại tới trước.” Lục Khiêm nghi hoặc nhìn lướt qua hai người Yêu Nguyệt Tập Nguyệt, đáy lòng hướng hai người đặt câu hỏi.
“Sao lại thế này.”
“Nô tỳ cũng không biết, vừa đến đã kéo hai người chúng nô tỷ tới tâm sự, nô tỳ thấy là thượng cấp của lão gia, cũng không tiện cự tuyệt.”
“Ta biết rồi.”
Lục Khiêm không hoài nghi hai người phản bội hắn. Nguyên Thần hai người Yêu Nguyệt đã nối liền với hắn rồi. Chỉ cần động niệm là có thể hiểu rõ ý nghĩ trong tâm cả hai, thậm chí khiến các nàng hồn phi phách tán. Trong trường hợp này, dù thế nào cũng sẽ không phản bội.
Đang nghĩ ngợi, Huyết Phù Đồ liếc mắt quét qua hai tỷ muội Yêu Nguyệt, nói: “Huyết thống các nàng rất thuần khiết, không ngờ ngoại thiên địa cũng có Tu La. Có điều phương thức tu luyện thô ráp quá.”
“Tiền bối có gì chỉ giáo?” Lục Khiêm trong lòng hơi động.
“Để các nàng theo bổn tọa tu tập Tu La sát đạo, thế nào?”
“Cầu mà không được, Yêu Nguyệt Tập Nguyệt, còn không mau cảm ơn đại nhân.”
Lục Khiêm vội vàng tiếp đón, thấy hắn ra hiệu, hai người vội vàng quỳ gối bái sư.
“Hửm? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta đoạt mất người, một đi không trở lại sao?” Huyết Phù Đồ có chút kinh ngạc.
Không ngờ Lục Khiêm lại dứt khoát như thế.
“Không sao, có thể học tập thần công của Tây Đẩu quân, là phúc phận các nàng tu cả đời không tới, ta sao lại có thể ngăn cản được.”
Nàng có đánh vỡ đầu cũng chẳng ngờ tới, kỳ thật bản chất hai tỷ muội đều phụ thuộc vào Lục Khiêm.
Vừa bái Huyết Phù Đồ làm sư, còn có thể giúp Lục Khiêm tìm hiểu tin tức, thậm chí học trộm Tu La huyết đạo bí thuật.
“Tới đây, đây là quà gặp mặt của các ngươi.”
Lòng bàn tay Huyết Phù Đồ biến ra ba bình ngọc. Bình ngọc bay về phía ba người, rơi xuống lòng bàn tay cả ba.
“Đây là Bích Lạc huyết đan, có tác dụng tăng cường tu hành, bổ dưỡng thần hồn. Coi như quà gặp mặt cho các ngươi.”
Đan dược này là Bát Khiếu Kim Đan, cũng coi như bảo vật tương đối khó có được.
Rất nhanh, Huyết Phù Đồ mang theo hai tỷ muội rời đi.
Nói ra cũng trùng hợp thật, vốn tới đây lôi kéo Lục Khiêm, ngược lại coi trọng hai tỷ muội.
Từ nay về sau, Lục Khiêm bế quan tu hành.
Thời gian dần trôi đi, bất tri bất giác mười mấy năm đã trôi qua. Đã đến lúc Đại Minh Hương mở ra rồi. Bí mật của Bạch Diện Âm Quân, hãy để hắn chậm rãi tháo gỡ.
……