Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 700 - 【Vip】 Đại Minh Truyền Thừa, Hàn Đàm Ngô Công.(2)

【VIP】 Đại Minh truyền thừa, hàn đàm Ngô công.(2) 【VIP】 Đại Minh truyền thừa, hàn đàm Ngô công.(2)

Lúc này hắn đã tiến vào Thái Hòa sơn rồi. Ngọn núi này không lớn lắm, cao chừng ngàn trượng, chiếm diện tích trăm dặm. Như một thanh bảo kiếm hướng lên trời cao.

Có điều ưu điểm lại là gần Úc Tuyệt sơn, tinh khí sung túc và Hoàng Tuyền ma khí, so với hoàn cảnh của phủ đệ hung thần phương tây thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa cũng đủ an toàn, không có ngoại địch quấy nhiễu.

Ba tháng sau, bàn giao tất cả nhiệm vụ cho người mới xong xuôi, Lục Khiêm ngừng lại.

Mỗi tháng ngoài nhiệm vụ luyện đan cố định, và nhiệm vụ luyện đan người khác giao tình ủy thác, cơ hồ cứ một ngày rồi lại một ngày tu hành. Không có nhiệm vụ nào đặc biệt mệt nhọc cả.

Cách vận dụng Thiên Địa Đại Ma Bàn, hắn cơ bản đã nhớ kỹ trong lòng rồi. Điểm đáng tiếc duy nhất là vẫn thiếu chút Đạo Công, không đủ Đạo Công để đổi Diêm La chân thân Hỏa Kiếp Thiên.

Đương nhiên, nếu gia nhập phe phái nào đó, ngược lại có thể đạt được cung ứng tài nguyên. Có điều hắn không muốn bị gắn nhãn phe phái nào cả.

Nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, Âm Cảnh thiên cung cũng chẳng hài hòa như vẻ ngoài. Vẫn có rất nhiều tranh chấp phe phái, qua khoảng thời gian này Lục Khiêm đại khái cảm nhận được rồi. Cho nên vẫn nên thật cẩn thận, không tham dự bất kỳ cuộc tranh đấu bên nào cả.

Ba tháng lại trôi qua.

Một ngày này, Lục Khiêm thức tỉnh khỏi đả tọa, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Một đạo Nguyên Thần bay ra từ đỉnh đầu. Nguyên Thần xuyên qua nóc nhà, giây lát đã biến mất hơn trăm dặm.

Hắn muốn đi cướp bóc. Lúc trước còn để lại tính mạng một người, đến lúc phải đòi lại rồi. 

Nguyên Thần dọc theo làn khói xanh, xuyên qua núi đi qua sông.

Có thể thấy rõ tung tích của Thiên Ngô Vương.

Sau khi vượt qua thiên kiếp, biến hóa lớn nhất chính là Nguyên Thần. Cho tới giờ phút này, Nguyên Thần  không còn gì khác thân thể bình thường nữa. Có thể sử dụng toàn bộ pháp thuật và thần thông, thậm chí còn tự do hơn cơ thể.

Bởi vì Nguyên Thần không có hạn chế về thể tích như cơ thể, Pháp Tướng biến ra sẽ vô cùng lớn. Rất nhiều cao nhân Đan Kiếp rất thích dùng Nguyên Thần ra ngoài.

Núi lớn vô tận.

Một vũng hàn đàm không ngừng toát ra hoàng vụ. Phạm vi trăm dặm đều phủ kín một tầng chướng khí thật dày. Hàn khí hàn đàm và hoàng vụ độc khí, ngăn sinh vật ngoại giới tiến vào.

Mặt nước gió êm sóng lặng.

Xuống thêm hai mươi trượng nữa, mơ hồ có thể thấy thân thể hình sợi khá dài. Có lân giáp xanh biếc, và chân rết đếm không hết.

Bên dưới hàn đàm này, vậy mà lại có Ngô công vô cùng lớn cuộn tròn. Riêng phần thân rộng một trượng, chiếm trọn không gian hàn đàm.

Lân giáp Ngô công mới tinh, dường như chỉ mới được tạo ra thôi.

……

Đây là Nguyên Thần Thiên Ngô Vương bị Cổ Thương Thiên tiêu diệt, chỉ để lại một chút linh tính.

Tình trạng của Thiên Ngô Vương không hề ổn chút nào cả. Nguyên Thần huỷ diệt, nguyên khí đại thương.

Lúc gã mới trốn thoát được, ký ức và thần thông thiếu hụt hơn nửa, không phát huy nổi một phần trăm tu vi ban đầu của mình. Khi đó ai cũng không thể tin nổi.

Thiên Ngô Vương làm bộ làm tịch lừa những thủ hạ đó, thừa dịp người khác không chú ý, trộm chạy trốn tới đây.

Trải qua mấy tháng tu hành, Nguyên Thần đã khôi phục được một chút. Hiện tại cũng có một, hai phần mười sức mạnh thời đỉnh phong rồi.

“Lục Khiêm. Cổ Thương Thiên…… Các ngươi chờ đó cho ta.” Trong mắt Thiên Ngô Vương hiện lên một tia oán độc.

May thay lúc trước chỉ thả Nguyên Thần ra ngoài thôi, nếu là bản thể, chỉ sợ sẽ phải bắt đầu tu hành lần nữa mất.

Soạt!

Lúc này, phía trên mặt nước bỗng truyền đến một trận dao động. Dao động rất nhỏ, giống như chiếc lá rơi xuống mặt nước tạo gợn sóng.

“Không thể nào! Sao có thể có lạ rụng được!”

Thiên Ngô Vương nghi hoặc.

Sau đó theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện ra một màn khiến gã khiếp sợ. Chỉ thấy một làn khói nhẹ, dung hợp với dòng nước.

Sau đó…… Sau đó chẳng có gì cả.

Chỉ vẻn vẹn một đạo khói xanh mà thôi. Nhưng khói xanh từ đâu ra lại bay tới vùng hoang vu dã ngoại này chứ.

“Không ổn!”

Thiên Ngô Vương phản ứng rất nhanh, há mồm phun Ngũ Độc Tu Chân kiếm.

Toàn bộ nước hàn đàm trở nên u lục vẩn đục. Có độc tính ăn mòn mọi thứ, ô uế vạn vật. Cùng lúc đó, thân hình Thiên Ngô Vương càng chui sâu vào mặt đất.

Ngũ Độc Tu Chân kiếm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cuốn theo độc thủy nặng tựa ngàn quân tràn ra bên ngoài hàn đàm.

Tuy rằng trong lòng không dám xác định, nhưng bên ngoài nhất định có người.

Keng!

Quả nhiên, Ngũ Độc Tu Chân kiếm đâm vào dị vật nào đó, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đây là một luân bàn to lớn. Hắc bạch song sắc, không ngừng xoay tròn.

Pháp lực và độc thủy trên thên Ngũ Độc Tu Chân kiếm nháy mắt bị xóa bỏ. Sức mạnh trên bề mặt hóa thành tinh khí thuần túy nhất.

“Đi chết đi!” Tứ phương truyền đến tiếng nam tử quát nhẹ.

Rắc!

Không trung vỡ ra khe hở trăm dặm. Kim sắc kiếm vọt ra, từ chín tầng mây rơi xuống.

Soạt!

Nước hàn đàm nháy mắt bốc hơi, nhưng lại chẳng có hơi nước, như bốc hơi thành vật chất nhỏ bé nhất ngay lập tức.

Thân thể Thiên Ngô Vương trần trụi bại lộ trước kiếm khí. Kim quang bao phủ cơ thể Thiên Ngô Vương.

Bên trong Kim quang, là một thanh kiếm tám mặt hắc bạch song sắc cổ điển.

Trong phút chốc, Kiếm Ý huyền diệu khó giải thích bao phủ gã.

Giang sơn đảo lộn, xã tắc biến ảo, sinh tử nghịch chuyển, thời không điên đảo. Xiềng xích đen nhánh trói buộc thân hình gã, sức mạnh tựa núi sông cường đại nghiền nát lân giáp mới hình thành. Lân phiến tróc ra, cơ bắp lỏng lẻo, ngàn chân rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment