Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 704 - 【Vip】 Phượng Hoàng Tinh Huyết, Thành Chủ Thiên Nga

【VIP】 Phượng Hoàng tinh huyết, thành chủ Thiên Nga 【VIP】 Phượng Hoàng tinh huyết, thành chủ Thiên Nga

 

Lục Khiêm trong lòng rùng mình.

Đại Minh Hương rất nguy hiểm, nhưng Lục Khiêm cũng không muốn tìm đồng bạn trước. Tình huống vừa rồi rõ ràng là có nội ứng. Không biết đồng liêu nào là nội ứng, vẫn là một mình hắn xuất phát là tốt nhất.

Lúc này, một trận sương mù dày đặc kéo tới. Trong màn sương mơ hồ có chuyển động. Bóng người thân cao hơn trượng, đầu rất lớn, hai chân thoạt nhìn rất nhỏ, còn dài, không giống chân người cho lắm.

“Đây là……”

Lục Khiêm hóa thân thành một con ve, nằm sấp trên cây, lặng yên không một tiếng động.

Chỉ chốc lát sau, hai gã quái nhân bước ra từ trong sương mù. Nhìn giống người, nhưng thân lại cao một trượng, chân gà, chẳng trách nhìn qua bóng lại vừa hẹp vừa dài như vậy, hóa ra là một đám Kê Cước nhân.

Nhìn thấy quái nhân này, Lục Khiêm tức khắc nhớ tới miêu tả trong bản đồ. Sinh vật này gọi là Kê Cước nhân, dị nhân bình thường nhất U Minh, tốc độ rất nhanh, không sợ nóng lạnh. Hơn nữa thích ở trên cây.

Kê Cước nhân bên dưới là một nam một nữ. Nam diện mạo bình thường, tóc đỏ, mắt một lớn một nhỏ, nhìn qua xấu xí đến cùng cực. Nữ tướng mạo thực ra không tồi chút nào, rất có cảm giác lân gia bích ngọc. Đáng tiếc lại có đôi chân gà.

Lúc này, nam tử nói chuyện, cười nói: “Ta trước đại tiện cái đã.”

Nữ tử sắc mặt ửng đỏ, gật đầu.

Soạt!

Nam tử nhảy dựng tại chỗ, hai móng vuốt bắt lấy thân cây.

Xì xì!

Dòng nước và thứ sền sệt rơi đúng chỗ ve sầu.

“Ta đi!”

Gà quả nhiên thích ị phân tùy chỗ.

Lục Khiêm hiện nguyên hình, một kiếm kết liễu nam tử.

Tiếp đó nhìn về phía nữ tử, kiệt nhiên cười một tiếng: “Đưa ta tới bộ lạc của các ngươi.”

Rầm!

Kiếm quang chợt lóe, Kê Cước nhân ngay lập tức bị chém từ một thành hai. Thân thể còn sót lại thậm chí biến thành bột mịn.

Vậy mà dám ị phân tiểu tiện trên đầu hắn, so với chém một đao còn khiến người ta khó chịu hơn.

Thấy đồng bạn bị giết, nữ tử sắc mặt dại ra.

“Đưa ta đến bộ lạc của các ngươi.” Hai mắt Lục Khiêm bắn ra một đạo quang mang, nữ tử ngoan ngoãn phục tùng.

Thủ đoạn khống chế nhân tâm này, cao thủ Nguyên Thần bình thường cũng sẽ dùng một chút. Đặc biệt là đối phó với loại dị nhân Luyện Khí thế này, trên cơ bản đều có thể vô sự tự thông. Chỉ cần thêm ám chỉ từ Nguyên Thần là được. Hơn nữa bản thân Lục Khiêm là tu sĩ tâm thần, thao tác đương nhiên thuận buồm xuôi gió.

Vừa nói chuyện, Lục Khiêm vừa biến thành bộ dáng nam tử vừa rồi. Từ khí chất đến khí tức, cơ hồ giống nhau như đúc, không có bất kỳ điểm nào khác biệt cả.

Đây là Thất Thập Nhị Biến. Thất Thập Nhị Biến đã có tu vi ngang Đạo Cơ đỉnh phong. Độ thuần thục gần như đã đạt tới rồi, chỉ cần thời cơ chín muồi, là có thể bước vào Chân Đan. Nếu tu vi không cao hơn Lục Khiêm một cảnh giới, căn bản vô pháp nhìn thấu huyền diệu.

“Ngươi……”

Nữ tử vừa mới ngạc nhiên kêu thành tiếng, rồi lại lần nữa lâm vào mê mang. Hóa ra Lục Khiêm đã xóa ký ức nàng. Hiện tại trong lòng nữ nhân không có một màn vừa rồi nữa.

Mà lúc này, Mạc Sầu trấn áp hồn phách nam tử, rót Mê Hồn canh xong, liền gửi một ít tin tức tới.

Hai người nam nữ này là một đôi phu thê, nam tên Lạc, nữ tên Hà. Thân phận không hề thấp. Hình như là nhi tử thứ một trăm linh tám của thành chủ Thiên Cực thành.

Đương nhiên, thân phận cao quý cũng chẳng có ích lợi gì, tu vi không cao, ở nhà không được sủng ái, vật tư tu luyện của hai người là do cả hai tự mình dốc sức kiếm ra.

Hai người một đường xuyên qua khu rừng nhỏ. Phía trước là một tòa thành trì cổ xưa. Tường thành phủ kín rêu xanh, vết máu loang lổ, vừa nhìn đã biết mới trải qua tang thương.

Hai người đi vào cửa thành, lúc này cửa thành sớm đã đóng rồi.

“Ai!!”

Vù!

Một đạo hồng vân bay tới tường thành. Nhìn kỹ, hóa ra là nam tử bộ dạng tuấn mỹ. Tóc nam tử cũng là đỏ rực, một thân điểu vũ hoa mỹ tinh xảo. Vẻ ngoài so với người Lục Khiêm mới biến thành tốt hơn nhiều.

“Ra là tên tiểu tử thối nhà người, dám tự tiện rời thành, người đâu!”

Nam nhân nhìn thấy Lục Khiêm, ngay lập tức quát mắng, chợt gọi binh lính tới.

Lộc cộc……

Tiếng bước chân liên tiếp truyền đến, binh sĩ nhao nhao bao quanh hai người Lục Khiêm.

“Vì sao ngươi lại bắt ta?” Lục Khiêm lộ ra bộ dáng nhát gan sợ phiền phức.

Hà tránh sau lưng Lục Khiêm, hình như cũng sợ nam tử này.

Người này là thập nhất công tử Phi Vũ.

Mười hai người con đầu tiên của thành chủ đều cùng một mẹ sinh ra, bình thường cũng rất đoàn kết, chèn ép nhi tử không phải mẹ cả sinh ra.

Lục Khiêm lần này đụng phải họng súng rồi.

“Tự tiện ra khỏi thành, theo luật sẽ bị giam ngắn hạn, nửa năm, ngươi biết tội của mình chưa.” Phi vũ cười như không cười, thần sắc như đang nói giỡn, lại như vô cùng nghiêm túc.

Binh sĩ chậm rãi vây quanh.

“Đi ra kia đi.”

Lục Khiêm sắc mặt trầm xuống, vừa định ra tay hết sức, Phi Vũ bỗng phất tay cho đi.

Lúc này, thủ hạ xung quanh quỳ xuống, cao giọng nói: “Bái kiến Đại công chúa.”

Ồ!

Cuồng phong nổi lên, lá rụng bay tán loạn. Một nữ tử từ trên trời rơi xuống.

Nữ tử này mặt tựa phù dung, khói sóng như nước, hai bên tóc mai có lông vũ năm màu, rất có phong tình dị vực.

Bình Luận (0)
Comment