“Nhân yêu?” Nghe đến đó, Lục Khiêm ngược lại cảm thấy có hứng thú.
“Thân nữ hồn nam, không phải là nhân yêu thì là cái gì? ‘Nhân trung long phượng’, tên tuổi của lão Thập Tam ai chẳng biết.” Nam tử cười nhạo một tiếng: “Hắn cho ngươi điều kiện gì? Ta ra gấp đôi.”
Vừa rồi gã đã hiểu rõ tài năng của Lục Khiêm. Có thể nhận ra sự vật bên trong thiên thạch. Không chỉ có là đổ thạch, việc khám phá hư không vô ngần cũng cần người tài giỏi như thế. Bọn họ không phải tu sĩ Nguyên Thần. Mỗi lần ra ngoài tìm tòi đều phải tiêu tốn rất nhiều chi phí. Nhọc nhằn khổ sở vớt một khối thiên thạch, cuối cùng phát hiện chỉ là một tảng đá vỡ. Loại cảm giác này làm cho người ta muốn thổ huyết. Có Lục Khiêm gia nhập, sẽ giảm xuống rất nhiều chi phí.
“Được rồi, ta không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào.”
“Ngươi là sợ m Cảnh thiên cung?” Nam tử hỏi: "Huyết Truyền Ngọc Hoàng của ta được Ngọc Kinh sơn chống lưng, chỉ cần ngươi thề cả đời trung thành, ta cam đoan Huyền Lão Hắc Đế không dám động tới ngươi."
“Phong Đô đạo hữu, tranh thủ thời gian bằng lòng đi, m Cảnh thiên cung không phải là nơi tốt gì.”
U Quỷ đạo nhân khuyên nhủ nói. Vừa rồi Nhị thiếu chủ Thiếu Cảnh tìm hiểu tin tức, U Quỷ nhìn thấy cơ hội leo lên, lập tức bán tin tức của Lục Khiêm. Đối với Lục Khiêm, U Quỷ vừa hâm mộ lại ghen ghét, Nhị thiếu chủ rõ ràng coi trọng gia hỏa này hơn. Thế mà còn không cảm kích, không biết rõ có bao nhiêu lợi ích sao? Tùy tiện để lại một tí trong tay đều có thể tạo nên một môn phái hưng thịnh.
Lục Khiêm giữ im lặng.
Nhị thiếu chủ tràn đầy lòng tin. Phụ thân gã cũng là Nguyên Thần, Ngọc Kinh sơn còn có Động Chân. So với m Cảnh thiên cung không quyền không thế, gần đây bị vương triều Câu Ly chèn ép mà nói, điều kiện tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Không có hứng thú.” Lục Khiêm vứt xuống một câu, sau đó đi ra cửa.
Ầm!
Chén rượu lập tức nện vào trên tường. Khuôn mặt Nhị thiếu chủ vặn vẹo, mặt lúc trắng lúc xanh.
“Dám từ chối ta!”
Nhị thiếu chủ nói với đạo nhân trung niên: "Phân phó người của Vũ Dư Thiên, bảo bọn họ làm một chút hành động.”
Lục Khiêm không biết đến là, người này còn là đại cổ đông của thương hội Vũ Dư Thiên.
“Rõ!”
“Thiếu chủ chớ tức giận, người đi ra từ địa phương nhỏ chính là không biết tốt xấu.” Mọi người nói.
“Cút.”
Nhị thiếu chủ mặt trầm như nước. Nếu không phải bên trong thành không cho phép tranh đấu thì đã sớm cho người hạ Lục Khiêm rồi. Gã không dám khiêu chiến quyền uy của phụ thân. Cái quy củ không được tranh đấu này vẫn là sau khi giết Cửu đệ mới lập uy.
Soạt!
Một lúc sau, thân hình của đạo nhân trung niên xuất hiện.
“Bẩm thiếu chủ, tại hạ đã để người của Vũ Dư Thiên động thủ, cam đoan người này sẽ không còn xuất hiện ở trên thế giới này.” Nam tử trung niên cười xấu xa một tiếng.
“Được.”
Nói xong, Nhị thiếu chủ lần nữa rơi vào say rượu mê tiền. Giết người không tính là cái gì. Cho dù là người của m Cảnh thiên cung. m Cảnh thiên cung không còn là thiên cung uy danh hiển hách năm đó. Thời đại đang tiến bộ, số lượng Động Chân gấp mười lần so với trước đây. Mà Huyền Lão Hắc Đế vẫn đang dậm chân tại chỗ. Gần đây bị vương triều Câu Ly chèn ép, bị các đồng minh khác phản bội. Các thế lực khác bị đàn áp trước đây ngo ngoe muốn động, môn phái này nhảy nhót không được bao lâu.
Lục Khiêm đi vào Vũ Dư Thiên. Thuê xong phi toa của Vũ Dư Thiên, thuận tiện nhìn một chút sổ sách. Phần lớn vật liệu cũng rất trân quý. Tinh Thần Ngọc Tiết, thiên thạch hàn băng mười vạn năm, Hư Không thi hài v.v.. Trị giá hàng tỷ. Đây là vật tư cần có của cao thủ trong các môn phái. Một đoàn người vận chuyển vật tư vào bên trong phi toa.
Lục Khiêm đánh giá phi toa có kiểu dáng của hỏa tiễn trước mắt này. Chiếc phi toa này nhỏ hơn phi toa của Ngọc Hoàng phái, chỉ rộng một trượng rưỡi, vỏ ngoài là Phù Tang mộc. Lục Khiêm nhìn xung quanh, dùng Đỗng Sát Thần Nhãn kiểm tra một vòng. Mặc dù nói Vũ Dư Thiên là đối tác hợp tác mấy trăm năm với m Cảnh thiên cung. Nhưng hắn không có thói quen đặt mạng sống của mình trên người người khác. Phi toa phải bay qua khu vực chân không, lôi hải, cương phong. Hơi không cẩn thận một chút chính là mất mạng. Không thể không cẩn thận.
Loại phi toa này rất trân quý, chỉ riêng Phù Tang mộc đã có giá trị không nhỏ, chớ nói chi là trận pháp tinh vi phía trên.
Chỉ trong chốc lát, tất cả các vật liệu đã được phân phối trang bị xong xuôi. Không gian dài rộng mười trượng bên trong được lấp đầy đến tận miệng.
“Đại nhân, đã chuẩn bị xong. Ngươi xem một chút.” Vương quản sự lấy ra một bức tranh. Đây là bản đồ, đánh dấu điểm đến. Pháp trận do Lục Khiêm mở ra, một khi mở ra liền đi thẳng dọc theo con đường này. Trong lúc đó có thể thông qua điều khiển bản vẽ này thay đổi tuyến đường. Đồng thời phía trên có vi hình trận pháp. Một khi xuất hiện rủi ro, có thể thông qua trận pháp trở về Vũ Dư Thiên.
Sau khi xác nhận lại lần nữa, Lục Khiêm leo lên phi toa.
Ầm!
Phi toa đột phá vòng phòng hộ của Trụ Tuyệt thành, đi vào hư không vô ngần, sau đó rơi về hướng đại địa.
Lục Khiêm đang ngồi trong phi toa.
“Ừm?”
Lúc này, một bóng đen lớn xuất hiện ở giữa lộ trình phía trên trận đồ. Lại có một thiên thạch lớn trên đường đi của phi toa.