Lục Khiêm cũng không để ý những người khác giám thị, vẻ mặt đỏ hồng toát ra khát vọng. Chính là muốn mê hoặc đối phương từ trong lòng.
"Một viên Tinh Thần Ngọc Tiết!"
Lục Khiêm trực tiếp tăng giá bốn mươi triệu. Mọi người vừa nhìn thì thấy lại là người này. Vừa nghĩ tới sự tích bi thảm của Nhị thiếu chủ vừa nãy, phần lớn người đều rút lui.
Cuối cùng Lục Khiêm lấy giá giá hai mươi triệu một viên đập xuống. Lúc này mấy người Nhị thiếu chủ không cạnh tranh nữa. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lục Khiêm đã là người chết. Người này khẳng định chạy không được.
Trụ Tuyệt thành đứng lặng yên trong Hư Không, bọn họ không cho đi, ai có thể đi được?
“Một phòng thêm hai mươi triệu Pháp Tiền! Thành giao!”
Tống chưởng quỹ một lần nữa hạ tử búa xuống, cây búa gõ xuống sinh ra một tiếng vang giòn. Thiên thạch biến mất không còn thấy tăm hơi sau đó xuất hiện ở bên trong ghế ở phòng riêng của Lục Khiêm.
Lục Khiêm nâng hộp ngọc, trên đệm mềm mại là thiên thạch bảy màu to bằng đầu người. Thoạt nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng đồ vật bên trong lại kinh khủng đến dọa người. Lần này cuối cùng cũng xem như là hiểu rõ rồi, vật này đúng là một loại Tinh Thần Ngọc Tiết. Hoặc có thể nói là một loại nào đó cao cấp hơn Tinh Thần Ngọc Tiết.
Tinh Thần Ngọc Tiết chun quy cũng chỉ là mảnh vỡ nếu như có một khối càng hoàn chỉnh hơn thì năng lượng chứa đựng bên trong còn mạnh hơn xa so với Tinh Thần Ngọc Tiết.
Thậm chí còn có Tinh Khí bản nguyên cũng khó nói. Ngọc Hoàng là một loại ngọc khí nửa hình tròn, như là hình tròn bị thiếu mất một khối.
Thể tích là vật thể hình vuông lớn hơn Ngọc Tiết mười lăm lần.
Nếu như Lục Khiêm đoán không sai, vật bên trong hẳn là Tinh Thần Ngọc Hoàng. Đương nhiên hắn cũng sẽ không mở ra xem ngay ở đây, Tinh Khí bản nguyên là vật mà ngay cả Nguyên Thần cũng sẽ động tâm, mở thứ này ra chính là tự tìm đường chết.
“Đây là gì?” Gia Quang hỏi.
Tố Nga cũng đang hiếu kỳ nhìn sang.
“Là thứ tốt đó.” Lục Khiêm khẽ mỉm cười, bỏ đồ vật vào trong Diễm Tâm Kim Cung.
Vốn dĩ muốn bản thân truyền tống tới mặt đất của phân hỏa, chỉ có điều là cự ly quá xa căn bản không có cách nào hoàn thành.
Nếu không mình cũng chẳng cần phải ngồi phi toa đến mà trực tiếp thả trên hai đốm lửa há chẳng phải là nhanh hơn. Nói cho cùng vẫn là do cấm chế quá thấp.
Thời điểm hiện tại, hai mươi tám Chân Lục đều không sinh ra bảo cấm, đi vào cảnh giới pháp bảo. Chờ đến sau khi tiến vào cảnh giới này sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lúc này. Bảo vật áp trục của buổi đấu giá này đã đến rồi. Tống chưởng quỹ chậm rãi lấy ra quyển trục Ngọc Bích đặt ở trên bàn.
“Đây là tọa độ của Kỳ Luân quốc. Cổ Động Chân Tinh Quân ghi lại ‘Thập Dị Ký’ Kỳ Luân quốc vô cùng hòa nhã thân thiện, người thọ ba trăm tuổi. Có rừng gỗ tiên, hàng ngàn cây, nhật nguyệt bị nó che khuất. Dưới cây này không bệnh không chết.”
Người của quốc gia này tuổi thọ ba trăm năm, ở bên trong dị chủng của chư thiên cũng được xếp vào hàng trường thọ. Còn có tiên mộc hàng ngàn cây, cực kỳ cao, một tầm bảy thước cùng chính là bảy ngàn thước.
Thân ở dưới tiên mộc có thể kéo dài tuổi thọ, không bệnh không chết. Nếu như có được cây này thì đối với thế lực một môn phái mà nói chính là trợ lực rất lớn. Dù cho là thời gian nhịn nhục thì cũng có thể nhịn ra được một môn phái lớn hàng đầu.
“Quốc gia này có thể là lục địa ở hải ngoại, cũng có thể là ngôi sao ở ngoại vực, hiện nay chỉ nhắc đến tọa độ không thể cung cấp được con đường chính xác, giá khởi điểm hai trăm triệu. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ngàn vạn.”
Chỉ là tọa độ vậy mà lại có giá cao như thế. Nếu như là lục địa chắc chắn tồn tại thì cho dù chỉ là tin tức cái giá này cao hơn mười lần cũng không có vấn đề gì.
“230 triệu! Kính xin chư vị nể mặt Thái Hòa môn chúng ta, thời gian này chúng ta đang còn non kém cần nhất chính là bảo vật này, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
“Ngươi con mẹ nó là ai vậy? Dựa vào cái gì phải nể mặt mũi ngươi. Ba trăm triệu!”
Vịt tới tay sao có khả năng để cho nó bay đi được. Cuối cùng là người của Ngọc Kinh sơn ra giá sau cùng, giá sau cùng cũng chính là năm Tinh Thần Ngọc Tiết.
Tương đương với sáu trăm triệu Pháp Tiền.
Dù sao cũng là tọa độ, trong lúc thăm dò còn phải tốn rất nhiều Pháp Tiền. Chỉ có môn phái tài đại khí thô mới có thể cam lòng đốt số tiền này.
Một khi thành công lấy được quốc gia này vậy thì đó chính là căn cơ hơn vạn năm. Nếu như không lấy được thì chính là mất sạch vốn liếng. Nhà đầu tư nhỏ lẻ như Lục Khiêm chỉ có thể đứng nhìn. Mấy năm qua dựa vào Đỗng Sát Thần Nhãn kiếm bốn năm phần Tinh Thần Ngọc Tiết so với những cường hào trong nhà có Tinh Thần này vẫn còn kém quá xa.
“Nếu như có Tinh Thần thì tốt rồi.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Tài nguyên của một Tinh Thần đủ để chống đỡ hết thảy tiêu hao pháp thuật và pháp bảo của mình.
Còn có Tinh Khí bản nguyên cần thiết để đi vào Động Chân. Đương nhiên trước đó hay là cứ đoạt truyền thừa Đại Minh Hương đoạt đến tay, Lục Khiêm nhớ tới bên trong đó có không ít Tinh Khí bản nguyên.
“Đi thôi, quay về.” Lục Khiêm đứng dậy nói với hai người Tố Nga.
“Đã về rồi sao? Phong Đô đạo hữu sao không nán lại ngồi thêm một chút?” Gia Quang kinh ngạc nói.
“Không cần, trễ nữa sẽ xảy ra chuyện.”
Lục Khiêm có dự tính riêng.