Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 749 - 【Vip】 Nhật Thần Vũ Nhân(2)

【VIP】 Nhật Thần Vũ nhân(2) 【VIP】 Nhật Thần Vũ nhân(2)

“Không thể nào, nơi này không cho phép đấu đá, thành chủ sẽ tự mình ra lệnh.

Mặc dù Gia Quang địa vị thấp thế nhưng đối với vị phụ thân này thì trong lòng vẫn tương đối tôn kính.

“Nhỡ may là Thành chủ thì sao?”

Không đợi Gia Quang đáp lời, Lục Khiêm đã dẫn theo Tố Nga rời đi.

Pháp trận nhìn lén cực kỳ bí ẩn, nếu như không phải có Thần Nhãn thấy rõ thì trong thời gian ngắn khó mà phát hiện. Đan Kiếp bình thường căn bản không thể có trận pháp cỡ này. Hẳn là cao thủ Nguyên Thần trung kỳ trở lên.

Nguyên Thần ở Trụ Nguyệt thành cũng chỉ có một người là thành chủ mà thôi. Người này nếu như ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra thì không có lý do gì không trả thù mình. Hiện tại phải nhân cơ hội rời đi ngay.

Ở hư không không có chỗ nương tựa này tất cả sinh mệnh đều nằm ở trên tay kẻ khác.

Thân ở chốn hiểm nguy không thể không phòng. Hai người bay đến nơi làm việc của Vũ Dư Thiên. Trên đường Tố Nga không hỏi nhiều mà chỉ đi sát ở phía sau Lục Khiêm. Trong lòng của nàng cũng rõ là đang xảy ra chuyện gì, lần này nói không chừng sẽ có người tìm đến trả thù.

Hai người leo lên phi toa, thành chủ của Trụ Nguyệt thành vẫn đang ở dưới mật thất.

Trước mặt có một cái hộp ngọc, bên trong là một tờ giấy, bên trên vẽ hoa văn phức tạp. Đây là tọa độ của Kỳ Lân quốc, tọa độ không phải là dùng giấy vẽ lên mấy cái địa chỉ là xong, mà là một loại trận pháp phức tạp.

Bên trong có chứa không gian, thời gian, kinh vĩ, hơn nữa còn dựa theo tinh thể vận hành mà biến hóa.

Cái này bình thường chỉ có một phần.

Ngoài người viết tọa độ thì không ai có thể phục khắc ra phần thứ hai.

“Đa tạ.” Trụ Nguyệt thành chủ liếc mắt sang Ngọc Kinh Sơn trưởng lão ở bên cạnh.

“Đúng vậy. Đúng vậy!” Trưởng lão cười nói, không vênh váo đắc ý như danh môn đại phái.

Thần Truyền và Huyết Truyền đều là con của chưởng môn Ngọc Kinh Sơn, bàn về địa vị thì cao hơn vị trưởng lão này nhiều.

Lúc này, Nhị thiếu chủ vội vàng chạy đến.

“Phụ thân, bọn họ ra khỏi thành rồi.”

“Ồ? Trước chớ vội, một lát nữa bản tọa sẽ tự mình ra tay.”

Giết người ở trong thành, hơn nữa còn giết người vừa mới đấu giá xong bảo vật một khi bị truyền ra bên ngoài bọn họ vẫn cần phải làm ăn nữa.

Trong hư không bao la đúng là chỗ tốt để hành động, ngụy tạo quá mức sẽ tạo thành phi thuyền bị tàn sát.

“Có thể để lại tên của cô gái đó không? Lẽ ra đã có thể bán được giá tốt.” Trong khuôn mặt của Nhị thiếu chủ lóe lên một tia quang mang, trong lòng một trận hừng hực.

“Lần sau không được dùng hành động này nữa, buôn bán thì có thể nhưng không thể mê muội, hiểu chứ?”

“Nhi thần hiểu rồi.”

Trụ Nguyệt thành chủ nhắm hai mắt lại, cảm ứng một hồi sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Hư không bao la, theo như giả thiết thì phi toa đã sớm đi ngang qua đường hàng hải.

“Nhàm chán quá, không phải ngươi vừa mới có tảng đá à? Mở ra xem tí đi.”

Đôi mi thanh tú của Tố Nga cau lại, nhìn vào hư không.

Lục Khiêm tiến vào nơi vô danh.

“Không được.”

“Để ta vào hỏa diễm chơi chút cũng được.”

Ầm!

Đang nói chuyện, phi toa đột nhiên rung động kịch liệt. Ánh lửa đầy trời tràn ngập hư không.

Trong ngọn lửa là một thân ảnh người đầu quạ, mọc ra cánh đại bàng lông màu đỏ thẫm, ngực là kim quang bắn ra bộn phía, mặc đồ án mặt trời.

Đây là chân thân chủ nhân của Trụ Nguyệt thành- Nhật Thần Vũ nhân.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy phi toa, hỏa diễm ngưng tụ thành cự kiếm chém xuống phi toa.

Trong quá trình đó không hề nhảm nhí một lời nào. Người như Lục Khiêm không đáng để hắn nói lời hung ác.

Thái Dương chân hỏa vô tận hội tụ thành thực chất, hình thành một thanh cự kiếm. Hỏa diễm cự kiếm vạch phá hư không, trực tiếp chém về phía phi toa.

Ầm ầm!

Phi toa lộ ra một cái móng vuốt Giao Long.

Đinh! !

Kim sắc chi trảo và cự kiếm đụng vào nhau, bắn ra tia lửa tung tóe. Chân không không phát ra âm thanh, nhưng xung động lại chấn vỡ thiên thạch trong phạm vi ngàn dặm. Hỏa diễm cự kiếm vỡ vụn tại chỗ.

“Hả?”

Con ngươi đỏ ngầu của Vũ Nhân hiện lên một tia bất ngờ.

Dáng vẻ của hắn và chủ nhân Trụ Tuyệt thành không khác nhau lắm, chỉ có thêm một đôi cánh mà thôi.

“Đỡ thêm của ta một chiêu.”

Nhật Thần Vũ Nhân cười nhạo một tiếng. Há mồm phun ra một đạo quang mang.

Đạo quang mang này màu huyết hồng, tốc độ cực nhanh, chỉ trong giây lát đã vượt qua ngàn dặm, đánh vào phía trên Giao Long Đại Thủ Ấn.

Ầm!

Giao Long Đại Thủ Ấn vỡ vụn, quang mang bắn ra khiến cho phi toa loang lổ. Suýt chút nữa bị phá mất vỏ ngoài. Vô số Hoàng Tuyền ma khí từ bên trong phi toa bay ra.

Trong ma khí có một cái long khu màu vàng sậm như ẩn như hiện, con ngươi vàng óng nhìn chằm chằm vào Nhật Thần Vũ Nhân.

Thái Dương Ma Hỏa đỏ như máu lan tràn ra bốn phía, chống cự hỏa diễm đang không ngừng tràn vào.

“Huyết mạch thật tốt.”

Trụ Tuyệt thành chủ nhìn thấy liền thèm. Sau đó lão rống to một tiếng, không ngờ thanh âm đột phá hạn chế của chân không. Thân thể của Vũ Nhân không ngừng lớn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment