Huyết khí bay lên tận mây xanh, cao tới năm ngàn trượng, thậm chí huyết khí sôi trào còn khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên hơn ngàn độ, ngay cả sắt thép cũng có thể bị nung chảy.
Kích cỡ thì thấp hơn Hoàng Tuyền Đế Long một chút, nhưng pháp lực lại gấp mấy trăm lần Hoàng Tuyền Đế Long.
Kiếm khí Nhân Hoàng Kiếm chém ra, đi vào lĩnh vực của Nhật Thần Vũ Nhân thì bị suy yếu chín thành, lúc này Nhật Thần Vũ Nhân liền dùng một bàn tay đập bay.
Một người một rồng bắt đầu chiến đấu trong hư không vô ngần.
Lục Khiêm vừa đi vào lĩnh vực của Nhật Thần Vũ Nhân, liền cảm thấy dường như trên người có một ngọn núi lớn đang đè ép.
Bỗng nhiên tốc độ thần hồn, pháp lực lưu động chậm lại, giống như đang chạy trong nước, khắp nơi đều là lực cản. Chớ nói chi là khắp nơi còn có hỏa diễm chi lực. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào lĩnh vực của cao thủ. Quả nhiên lĩnh vực của cao thủ Nguyên Thần là danh bất hư truyền. Còn chưa động thủ, mình đã vô duyên vô cớ mất đi tám thành lực lượng.
Oanh!
Lúc này, não hải Lục Khiêm truyền đến một tiếng long ngâm.
Hoàng Tuyền Đế Long ngửa mặt lên trời thét dài, Long Chiến Vu Dã, Kỳ Huyết Huyền Hoàng.
Khí huyết cuồn cuộn giống như lang yên.
Một giây sau, khí thế đè ở trên người bỗng nhiên suy yếu.
Nhân Hoàng Kiếm, Vạn Long Ngọc Tỷ, Nại Hà Kim Kiều và các binh khí khác tề xuất.
Không ngờ trong lúc nhất thời lại khó phân trên dưới với Nhật Thần Vũ Nhân.
So sánh với Lục Khiêm, nội tâm Trụ Tuyệt thành chủ càng thêm kinh ngạc.
Không nghĩ ra con ruồi nhỏ trước mắt này lại có thể ngăn cản Nhật Thần pháp vực.
Hơn nữa huyết mạch nhục thân cũng không thua gì Nhật Thần Vũ Nhân của mình.
Oanh!
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, kiếm khí liền chém xuống.
Tâm niệm Nhật Thần Vũ Nhân hơi động, ngưng tụ ra một cái hỏa diễm hộ thuẫn, ngăn cản kiếm khí.
“Ngươi thật sự cho ta niềm vui rất lớn.”
Trụ Tuyệt thành chủ chậc chậc tán thưởng.
Trước kia lão chỉ muốn vui đùa một chút, bây giờ lại phát hiện ra trên người tên này có quá nhiều đồ vật có thể khai quật. Huyết dịch có thể luyện đan, lân phiến làm áo giáp, nhục thân có thể bổ sung khí huyết.
Hai người đấu ba mươi hiệp. Cuối cùng Lục Khiêm vẫn không chống đỡ được. Dù sao hắn cũng không phải là cảnh giới Nguyên Thần. Không thể thông qua pháp vực hấp thu nguyên khí từ hư không vô tận, pháp lực không ngừng suy giảm, không thể khôi phục.
Oanh!
Sau khi Nhân Hoàng Kiếm ngăn cản hỏa diễm xong, bỗng nhiên Lục Khiêm trở lại phi toa. Phi toa phun ra hỏa diễm, tốc độ tăng vọt, ý đồ muốn vòng qua Trụ Tuyệt thành chủ.
“Chạy sao?”
Trụ Tuyệt thành chủ cười nhẹ một tiếng. Sau đó chợt lách người đến trước mặt phi toa. Đồ án mặt trời ở giữa ngực bộc phát ra kim mang. Một vầng mặt trời xoay tròn bay ra, muốn xé mở phi toa. Không thèm quan tâm đến sống chết của cô bé, mặc kệ lời của nó. Bên trong phi toa, Lục Khiêm không hề chống cự cũng không hề sợ hãi khi sinh mệnh bị uy hiếp. Trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía Tố Nga:
“Lần này chúng ta chết chắc rồi.”
Sắc mặt Tố Nga trắng bệch, chuyến này đi ra, khiến nàng có được rất nhiều lợi ích, biết được có một số việc không phải dựa vào miệng là được, cái thế giới này phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện.
Chỉ có điều muốn hiểu rõ những đạo lý này phải trả một cái giá quá lớn.
Bản thân nàng có tu vi Đạo Cơ hậu kỳ, nếu như lần này còn sống trở về, nhất định sẽ cẩn thận dùng tài nguyên Câu Ly vương triều tu luyện.
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn.
Ngọn lửa vừa mới dấy lên trong lòng Tố Nga liền bị dập tắt.
Trụ Tuyệt thành chủ bắt được phi thuyền.
Khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, đang muốn bóp xuống thì...
Răng rắc!
Bỗng nhiên hư không trên đỉnh đầu vỡ ra.
Một cái cự thủ trắng tinh như ngọc xuất hiện.
Cự thủ lập tức đánh vỡ Nhật Thần pháp vực, hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu Trụ Tuyệt thành chủ.
Hồn vía Trụ Tuyệt thành chủ run lên.
“Thương Thiên Chi Thủ? Câu Ly Thần Vương? Hiểu lầm! ! Ta là Trụ Tuyệt thành chủ, Nguyệt Tố!”
Ầm!
Câu Ly Thần Vương không thèm để ý, trực tiếp vỗ một bàn tay xuống.
Hai cánh Nhật Thần Vũ Nhân phát ra thanh âm răng rắc, vặn vẹo ra một cái góc độ lạ thường, xem ra đã bị đánh gãy.
Pháp Thân bị phá tại chỗ, nguyên hình hiển lộ ra là một trung niên tóc đỏ.
Thương Thiên Chi Thủ còn muốn tiếp tục vỗ xuống.
“Chờ chút! Thần Vương! Ta là người Ngọc Kinh Sơn, ngươi không thể giết ta!”
Trụ Tuyệt thành chủ lộ ra vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không biết mình đã trêu chọc gia hỏa này chỗ nào.
“Ngọc Kinh Sơn sao? Dám giết con gái ta, bảo Trung Nguyên Tử Quân tự mình đến nói chuyện đi, ngươi thì tính là cái thá gì?”
Hư không truyền đến tiếng hừ lạnh của Câu Ly Thần Vương.
“Con gái của Câu Ly Thần Vương? Chẳng lẽ. . .”
Lúc này Trụ Tuyệt thành chủ mới nhớ tới, bên trong phi toa còn có một cô gái, chẳng lẽ đây chính là con gái của Câu Ly Thần Vương?
Lần này xong đời rồi, người nào không biết Thái Bình công chúa rất được Câu Ly Thần Vương thương yêu.
Lão lại dám động thủ trên đầu thái tuế.