Cổ Điêu cũng cảm thấy người này nguy hiểm, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường. Cổ Điêu quát một tiếng chói tai. Thanh âm truyền khắp bán kính ngàn dặm. Sóng âm vô hình chuyển hóa thành vật hữu hình. Biến hóa ra các loại yêu ma quỷ quái. Phi cầm tẩu thú, Dạ Xoa Ngạ Quỷ. Giương nanh múa vuốt, mài răng mút máu. Mỗi một huyễn tượng đều mang theo năng lực của nguyên thân.
Đây là năng lực của Cổ Điêu. Cổ Điêu là một loại hung điểu vô cùng tàn bạo. Có thể nuốt chửng vạn vật, đồng thời mượn sức mạnh của bọn họ. Bởi vì Cổ Điêu quá mức tàn bạo, ngay cả đồng loại cũng ăn, cho nên cũng bị hậu duệ bách điểu trục xuất.
Chúng hậu duệ bách điểu nhìn thấy một màn này, trái tim treo ở trong lòng cũng đặt xuống. Tu vi của gia hỏa này chẳng biết lúc nào đã phát triển đến tình trạng này, chỉ sợ trước kia Thiên Nga thành chủ cũng không đấu lại gã.
Ngàn vạn dị thú tuôn ra mà tới. Lục Khiêm không hề bị lay động, còn vô cùng hứng thú đánh giá yêu quái đang điên cuồng gặm ăn trên người mình. Đám gia hỏa này miệng lưỡi bén nhọn, đáng tiếc không thể cắn được mình, đừng nói đến những dã thú khoác vải đeo sừng này, cho dù là pháp bảo lục trọng viên mãn chân chính, đánh trên người mình cũng chỉ để lại một vết trắng nhàn nhạt.
Nhìn thấy Lục Khiêm bị người bao phủ, mặt Hà xám như tro, mà những người khác hoan hô. Sau vài tiếng hoan hô, đám người từ từ tiến lại gần Hà. Mối thù nô dịch những năm này đã đến thời điểm phải thanh toán.
Lúc này, Lục Khiêm bị quần quái vây công cảm thấy sắp không kiên nhẫn được nữa. Pháp lực hơi phồng lên. Làn da phát ra quang mang kim sắc. Lực trường vô hình tán ra từ trên người. Quái vật bên cạnh giống như bị một sức mạnh nào đó đè ép, hóa thành thịt muối ngay tại chỗ.
Ầm!
Không đến một hơi thở, ngàn vạn yêu ma hồn phi phách tán, một chút này cũng chỉ nằm trong một suy nghĩ của Lục Khiêm.
Cổ Điêu nhìn thấy con mắt suýt chút nữa rơi ra, chiêu thức bị phá, hung hăng phun ra một ngụm tiên huyết, không dám tin nói:
“Ngươi là cảnh giới gì?”
Vốn cho rằng tu vi Phong Kiếp ở phụ cận đã là vô địch. Không ngờ đối thủ này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng.
“Vừa mới Lôi Kiếp, đang muốn tìm người luyện tập đây, ngươi quá yếu.” Lục Khiêm nói hời hợt, nhưng lại đả thương lòng người.
“Hiểu lầm hiểu lầm!”
Người Thiên Cực thành làm hại ta rồi!! Cổ Điêu điên cuồng hét to trong lòng. Làm sao gã biết rõ, thời gian một trăm năm ngắn ngủi, Lục Khiêm đã từ Phong Kiếp biến thành Lôi Kiếp. Tốc độ tu luyện so với đái tháo còn nhanh hơn.
Lục Khiêm không nói nhảm với gã, trực tiếp đấm ra một quyền. Quyền phong giống như cương đao, hình thành thực chất hóa thành vòi rồng. Gió thổi qua, Cổ Điêu lần này biến thành cốt điêu, chỉ còn lại xương cốt.
Đây chính là chỗ bá đạo của Diêm La chân thân. Một lực phá vạn pháp. Cho dù là các loại thần thông của Thiên Địa Đại Ma Bàn, cũng trấn áp cực kỳ bá đạo.
Sau đó Lục Khiêm một tay hóa bọn họ thành tro tàn trong tiếng cầu xin tha thứ của mọi người. Chỉ còn lại Hà và một phần hậu duệ bách điểu phản chiến, con cháu trước kia của Thiên Nga thành chủ hầu như đều chết sạch.
“Lạc, mấy năm nay ta dựa theo ngươi phân phó, đã thu thập xong những dược tài và khoáng vật kia.”
“Ừm, sau này gọi ta là Phong Đô là được.” Lục Khiêm đánh ra một đạo pháp lực, trong sương mù xuất hiện thân ảnh hai nữ tử, theo thứ tự là Yêu Nguyệt Tập Nguyệt: “Sau này mọi việc báo cáo với các nàng là được, lát nữa tập hợp thủ hạ đi vực sâu.”
Một đoàn người lề mề một trận, lập tức tiến về phía vực sâu. Phía dưới vực sâu có rất nhiều Địa Ngục. Chỉ có rơi vào Địa Ngục, mới có thể thấy rõ diện mạo chân chính của Địa Ngục.
Lục Khiêm bảo mọi người bảo vệ ở ngoại giới, bước đầu tiên bước vào trong đất trống.
Soạt!
Cảnh tượng thay đổi, những ngọn núi hiện ra trước mặt bạn.
Dãy núi là Trường Xà xoay quanh, lòng đất là Thiết Cẩu dữ tợn. Những quái vật này điên cuồng vọt tới.
Ầm ầm!
Lục Khiêm ném một ngọn núi lớn ra ngoài. Bắc Âm Phong Đô Sơn cấp tốc biến lớn, chiến đấu một chỗ với Trường Xà và Thiết Cẩu bên này.
Cả hai đồng căn đồng nguyên, nhưng người kiểm soát lại khác nhau.
A?
Lục Khiêm phát hiện một khi giết chết Trường Xà Thiết Cẩu bên này, nó sẽ hấp thụ hết sức mạnh và không thể tái sinh. Trái lại, sự vật phía bên mình bị hấp thụ cũng là như thế.
“Thông U, Thiên Hà! Các ngươi chú ý sách lược.” Mắt Lục Khiêm sáng lên. Vừa dùng Đỗng Sát Thần Nhãn tìm nhược điểm của đối phương, chỉ huy chúng yêu tiến hành tác chiến. Số lượng của đối phương nhiều nhưng không có sách lược.
Rất nhanh, theo một Trường Xà cuối cùng bị phe mình thôn phệ, nơi đây ầm vang sụp đổ. Một tia sáng màu vàng hướng hướng lên trời tế. Đây là Hoàng Tuyền bản nguyên tinh khí. Lục Khiêm tay mắt lanh lẹ, ném Bắc Âm Phong Đô Sơn ra ngoài, trấn áp bản nguyên tinh khí ở dưới núi.