“Rõ!”
Một người đeo mặt nạ hắc thiết đi ra từ trong đám người, chắp tay chào hỏi. Sau đó chậm rãi biến mất giữa đám người.
Đây là Ẩn Sát đường, sở trường là thuật ám sát, tên Ẩn Sát đường bởi vậy mà có.
Sau khi đường chủ rời đi, đám người cũng lần lượt giải tán. Nguy hiểm vô hình đang chậm rãi tới gần Lục Khiêm, mà hắn còn không biết rõ.
Vương triều Câu Ly.
Trong cung đình. Tử khí đông lai, ngàn sợi thụy khí. Tinh khí đủ mọi màu sắc tạo thành những cánh hoa rơi xuống lả tả, giống như tiên cảnh.
Một Thiên Nữ chân trần, bay xuống theo ngàn vạn cánh hoa, dáng vẻ như hoa xuân, y phục bồng bềnh, điểm xuyết thêm chuỗi ngọc càng lộ vẻ xuất thần thánh khiết. Đây là Thái Bình công chúa Tố Nga, trải qua một phen tu hành, khí chất của Tố Nga ngày càng điềm tĩnh, không còn nhỏ nhen nữa mà có phong thái của một công chúa của một quốc gia lớn.
“Hừ, Phi Thăng Thiên Nữ Chú đại thành, lần này Phong Đô không thể đánh lại ta.”
Tố Nga còn nhớ rõ nam tử khiến nàng dâng lên ý nghĩ tu hành.
“Haha, không hổ danh là con của ta. Phi Thăng Thiên Nữ Chú là công pháp ta đạt được trong lúc vô tình, không ngờ lại phù hợp với ngươi như vậy, tu vi bây giờ của ngươi không thua gì Lôi Kiếp, đánh bại Phong Đô là không thành vấn đề.”
Một quang cầu lớn xuất hiện trước mặt Tố Nga, bên trong truyền đến thanh âm của Câu Ly Thần Vương. gã thật sự rất muốn đến trước mặt cảm ơn tiểu tử Phong Đô này, bởi vì hắn làm Tố Nga dâng lên ý nghĩ phấn đấu. Tố Nga là hậu duệ duy nhất của vương triều Câu Ly, nếu thực sự muốn trở thành Hoàng đế, cho nàng thì có gì đâu. Ban đầu là bởi vì tu vi của nữ nhi quá kém, hiện tại là thời điểm cân nhắc truyền vị. Trước đó, để nàng khiêu chiến tiểu tử Phong Đô này cũng không tệ.
Được sự cho phép của phụ thân, Tố Nga nhẹ nhàng di chuyển, biến mất ngay tại chỗ, không để lại một đám mây nào.
Thần Môn thành.
Đầy trời cánh hoa vẩy xuống, bách tính phía dưới nhao nhao lễ bái dưới Chân Tiên.
Đôi mi thanh tú của Tố Nga chau lại, nhìn Phong Đô phủ đệ trống rỗng.
“Kỳ quái, người chạy đi đâu rồi?”
Mấy năm trước tới đây còn có người, hiện tại làm sao không thấy người?
Thời điểm đang nghi hoặc, bên cạnh truyền đến âm thanh cẩn thận nghiêm túc của một người.
“Công chúa điện hạ, sao ngươi lại tới đây?”
Tố Nga ngẩng đầu lên, một quan viên trung niên đứng trước mặt.
“Ngươi là?”
“Tại hạ là thành chủ của Thần Môn thành, không biết Công chúa bệ hạ tìm ai? Có muốn tại hạ hỗ trợ không?”
“Phong Đô ở đâu?” Tố Nga hỏi.
“A, hắn đi đến Thiên Trung thành.” Thần Môn thành chủ nói, trong lòng thấy kỳ lạ, làm sao Công chúa luôn tìm đến cái gia hỏa này, chẳng lẽ giữa hai người...
Vừa dứt lời, thân ảnh của Tố Nga trước mặt biến mất, trong lòng Thần Môn thành chủ kinh ngạc. Không ngờ tới tu vi của công chúa đã đến tình trạng này, mình cũng có chút không nhìn thấu.
Trường Nhạc cung.
Một đầu rồng dân lảo đảo chạy vào.
“Đại nhân, bên ngoài có nữ tử tìm ngươi!”
“Nữ tử?” Lục Khiêm hơi hiếu kỳ, nữ nhân nào, chẳng lẽ là Gia Quang nữ thân nam tâm?
Đi ra cửa xem xét, chỉ thấy một nữ tử khí chất như tiên chân đạp hoa sen, dị hương xông vào mũi, nhìn thấy mình, lập tức cười nói: “Lục Khiêm! Ta tới tìm ngươi khiêu chiến.”
“Khiêu chiến?” Lục Khiêm cẩn thận nghĩ lại, không nói vẫn còn quên gốc rạ này: “Ngươi xác định? Thua cũng đừng khóc?”
“Hừ, ngươi quá coi thường ta rồi.”
Ông!
Chân Tố Nga đạp lên hoa sen, một tiếng vang kỳ diệu vang lên.
Pháp Tướng xuất hiện. Pháp Tướng cao ngàn trượng, chân đạp kim liên, dị tượng và hoa sen quanh quẩn, khuôn mặt giống Tố Nga đến tám phần, mi tâm có một đồ án hoa sen lớn.
Ầm!
Nương theo Thiên Nữ Pháp Tướng là từng đạo lôi tiêu giống như xích xà. Từng đạo Xích Tiêu dữ tợn rơi xuống, mang theo khí thế đánh vỡ ngàn vạn và sức mạnh giết chết yêu ma chính đạo. Bầu trời cũng bị lôi đình màu đỏ này nhuộm thành màu huyết hồng.
Mà Lục Khiêm ở trong đó càng là trung tâm của cơn bão, làn da cũng có cảm giác đau nhói mãnh liệt. Khi áp xung quanh nhanh chóng lên cao, không khí kịch liệt ma sát, vậy mà bỗng dưng sinh ra hoa lửa.
Ầm ầm!
Hư không tĩnh lặng, âm dương đảo lộn. Giống như thiên địa cũng đối địch với hắn.
“Thiên Nữ, Thiên Nữ. . .”
Thiên địa chi nữ, mượn sức mạnh của thiên địa.
“Chẳng qua cũng chỉ như vậy! Phá!!”
Hai mắt Lục Khiêm thả ra kim quang. Trong tay xuất hiện một cái “Cục gạch”. Cục gạch quay tròn bay lên trời cao, sau đó cấp tốc biến lớn.
Đây là Bắc Âm Phong Đô Sơn. Đại Ma Bàn Phong Đô Sơn dung hợp thiên địa có sức mạnh chôn vùi âm dương, xung quanh toát ra một loại lực trường, tiến vào bên trong lôi đình màu đỏ giống như là Linh Xà bị bóp bảy tấc, lập tức dừng lại, lực lượng nào đó không ngừng làm hao mòn vật này. Chỉ chốc lát biến mất hầu như không còn, hóa thành lực lượng tinh thuần nhất. Lục Khiêm lách mình xuất hiện sau lưng Thiên Nữ Pháp Tướng, thân hình cất cao vạn trượng, hai con mắt màu vàng óng nhìn xuống Tố Nga.
“Ngươi. . .”
Trong âm thanh kêu to duyên dáng của Thiên Nữ, Lục Khiêm đưa tay phải ra, đặt lên vai Thiên Nữ, trên làn da trắng như tuyết có chút lạnh lẽo.