“Ha ha, ngươi quá yếu!” Lục Khiêm cười lớn một tiếng, sau đó mạnh mẽ nắm chặt.
Ầm!
Thiên Nữ Pháp Tướng vỡ vụn tại chỗ, biến thành những cánh hoa rực rỡ khắp bầu trời. Thân hình Tố Nga rơi xuống đất, nhìn thấy là phải rơi xuống đất, một đôi tay ấm áp nắm lấy eo nàng, hai người ổn định hạ xuống mặt đất.
Sắc mặt Tố Nga ửng đỏ, tránh thoát, không biết là xấu hổ hay là thẹn thùng, nàng gắt một cái nói: “Ta sẽ còn trở lại.” Nói xong, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
“Xin đợi bất cứ lúc nào.” Lục Khiêm mỉm cười: “Hầu hạ bất cứ lúc nào.”
Hành động này rất nhờn, nhưng đối với một tiểu cô nương vừa mới vào đời này mà nói phải có hiệu quả cực kỳ tốt. Vừa rồi hời hợt phá mất pháp thuật của Tố Nga, chắc hẳn lúc này ấn tượng của nàng rất sâu sắc.
Lục Khiêm cũng không phải động lòng với tiểu cô nương này. Mà là xuất phát từ lợi ích. Tất cả mọi người biết rõ đây là nữ nhi của Câu Ly Thần Vương. Lục Khiêm làm như vậy cũng chỉ là tạo nên một loại cảm giác có quan hệ rất tốt với Tố Nga. Sau này việc của Huyền Lão Hắc Đế bị bại lộ, Câu Ly Thần Vương có thể là người đầu tiên ra tay. Không biết có thể nhờ vào đó để Câu Ly Thần Vương sợ ném chuột vỡ bình hay không.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy có thể hơi ngây thơ.
...
Minh Hải, Lương Môn thành của vương triều Câu Ly. Một thư sinh áo xanh có khuôn mặt bình thường cầm theo mứt hoa quả được bọc trong giấy dầu gõ cửa một cái cửa gỗ.
Kẹt kẹt. . .
Cửa gỗ chậm rãi mở ra. Phía sau cửa là một thiếu phụ phong thái yểu điệu, thiếu phụ mặc áo vải gai thô ráp, bàn tay có vết chai, thoạt nhìn giống một thục nữ dịu dàng, siêng năng tiết kiệm, mà không phải là thiên kim mười ngón tay không dính xuân thủy.
“Tả lang, ngươi tới rồi?” Thiếu phụ cười dịu dàng.
“Thanh Nhi, bọn nhỏ đều ngủ rồi? Ta mua chút mứt hoa quả, ngày mai cho mấy đứa nhỏ ăn đi.”
Tả Bất Bình nở một nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng, đưa túi giấy dầu cho Thanh Nhi.
“Đêm nay không ở lại ăn cơm sao?” Thanh Nhi hỏi.
“Không được.”
Thanh Nhi dừng một chút, nói: “Lại làm nhiệm vụ rồi? Thật xin lỗi, là chúng ta liên lụy ngươi.”
“Không sao, nên làm mà. Mấy ngày nữa ta sẽ quay lại.” Nam tử quay người rời khỏi.
Đây là Ẩn Sát đường chủ tên là Tả Bất Bình. Thân phận người này thần bí, có rất nhiều thân phận, rất nhiều người đều biết y, nhưng không ai biết rõ cái nào mới là thân phận chân thật của y. Ngoại trừ Lâu chủ, không ai biết rõ vương triều Câu Ly này mới là nhà của y.
Ngày hôm sau.
Trên cửa thành Thiên Trung thành treo một phong thư. Có người mở ra, trên đó viết ‘Bảy ngày sau lấy đầu của Lục Khiêm của Phong Đô sơn’. Từ ngày đầu tiên đến ngày thứ bảy, có thời gian và lộ trình rõ ràng, đánh dấu người chết ở đâu và như thế nào, cho đến ngày thứ bảy để lấy đầu của Lục Khiêm. Hành vi này vô cùng kiêu ngạo, mặc dù là ám sát nhưng làm việc lại quang minh chính đại.
“Đại nhân! Xảy ra chuyện rồi! Có người gửi chiến thư!”
Tờ giấy được người dâng lên. Từ nét chữ, không thể nhìn thấy gì.
“Giết người sao? Ngươi phái người mau chóng nhìn chăm chú tướng thủ thành, đừng để bọn trộm lợi dụng sơ hở.” Lục Khiêm thúc giục pháp lực, trang giấy hóa thành tro tàn.
Trên đó viết ngày mai giết tướng lĩnh thủ vệ Chu Nhất Phàm của Thiên Trung thành và cả nhà của gã. Thời gian, địa điểm và phương pháp được ghi rõ ràng không giấu giếm.
Thủ hạ bỗng nhiên nói: “Đại nhân, đây không phải là kế điệu hổ ly sơn chứ?”
“Không biết rõ, các ngươi nhìn xem trước.”
Không đáng ngạc nhiên, chắc chắn là Thiên Đạo lâu nhiều năm không có động tĩnh. Lục Khiêm chắc chắn sẽ không bị người nắm mũi dắt đi, lấy bất biến ứng vạn biến.
Ầm!
Ngày hôm sau, dưới sự vây xem của mọi người, toàn bộ nhà của Chu Nhất Phàm đã bị một loại lực lượng vô danh nào đó cho nổ tung.
“Cái này. . .” Nhĩ Cầm trợn mắt há hốc mồm.
Ngưu Đầu tướng quân này đã đi theo Lục Khiêm từ khi còn là Tây Phương Hung Thần. Theo tu vi của Lục Khiêm tăng lên, địa vị của gã như diều gặp gió, tu vi tăng lên không ít, cũng coi là đã gặp rất nhiều sự kiện lớn. Nhưng nhìn thấy tình huống hôm nay, vẫn làm gã quá sợ hãi. Từ khi biết rõ thư khiêu chiến, gã đã phái người canh giữ ở đây, một khắc cũng không rời mắt. Vậy mà chết đi như vậy?
Nhĩ Cầm tìm thấy thi thể của Chu Nhất Phàm, không còn cách nào đành trở về tìm Lục Khiêm phục mệnh.
“Chết rồi?”
Lục Khiêm hơi ngoài ý muốn, đối phương thật đúng là có chuyện.
“Kế tiếp là ai?” Lục Khiêm hỏi.
“Kế tiếp là Nhật Du Thần Bồ Phong, kiểu chết là liệt hỏa đốt người mà chết.” Nhĩ Cầm nói, sau đó phẫn nộ nói: “Gia hỏa này quá kiêu ngạo, còn để lại tờ giấy ở hiện trường."
“Cách ta càng ngày càng gần.” Lục Khiêm cũng không sợ hãi.
“Ngày mai tiếp tục canh gác, mười hai canh giờ, một khắc cũng không thể rời khỏi."