“Huyền Lão Hắc Đế mất tích sao? Con của ta, vi phụ sẽ lấy sinh mệnh của Phong Đô và Âm Cảnh thiên cung cùng tất cả Quỷ Thần chôn cùng con. Còn có Câu Ly, ngươi chờ đó cho ta.”
Một tiếng cười to vui sướng truyền khắp bốn phương. Đây là tiếng cười của Trung Nguyên Tử Quân, ngày đó đi Câu Ly Thần Vương, bị hai người bọn họ áp đảo, hôm nay nhất định phải báo thù, không chỉ có như thế, còn phải chiếm cơ nghiệp của bọn họ.
Thiên Địa Huyền Môn câu hồn ngự quỷ, Mai Sơn đạo nuôi quỷ cản thi đều đã biết được tin tức. Cả hai phái đều có những mâu thuẫn không thể hòa giải với Âm Cảnh thiên cung, lần này bọn họ cũng ngo ngoe muốn động. Trừ cái đó ra, còn có thế lực khác muốn kiếm một chén canh, muốn cắn một miếng thịt từ trên người con hổ bệnh Âm Cảnh thiên cung.
Về phần đương gia làm chủ Phong Đô Lục Khiêm hiện tại? Không ai đặt một Lôi Kiếp vào trong mắt.
Vương triều Câu Ly, trong triều đình lộng lẫy. Một cái quang cầu lớn lơ lửng phía trên mọi người. Đây là thần niệm của Câu Ly thần vương. Thân là Động Chân, gã có con đường khác biệt. Gã biến Động Thiên và thân thể thành vương triều, huyệt vị là thành thị, kinh mạch là đạo lộ, nhân dân hóa thành huyết dịch, tu sĩ làm xương cánh tay. Tu luyện tới chỗ cao thâm, vương triều truyền thừa ngàn vạn đời, mình cũng có thể sống ngàn vạn đời. Đồng thời, người tu hành bên trong vương triều có thể trả về một bộ phận tu vi cho mình.
Câu Ly thần vương lẳng lặng nghe thủ hạ nói.
“Như thế như vậy. . . Huyền Lão Hắc Đế khẳng định là không có ở đây, lại thêm gần đây xảy ra nội chiến, tu vi của Âm Cảnh thiên cung thấp đến cực hạn, chúng ta bây giờ phát binh, nhất định có thể nuốt hết bọn chúng.”
Nghe thủ hạ báo cáo, trong lòng Câu Ly thần vương ngũ vị tạp trần. Cứ như vậy kết thúc rồi à? Hai người đấu vạn năm, lại lấy loại kết cục này mà kết thúc.
Câu Ly thần vương hiểu rõ, một khi nuốt quyền hành của Âm Cảnh thiên cung, đối phương cho dù như thế nào cũng không đánh lại mình.
“Tốt, ngày mai tập kết đại quân, Tố Nga đâu?” Câu Ly thần vương chợt nhớ tới cái gì.
“Ặc, mấy ngày trước trở lại, hiện tại hẳn là còn đang bế quan.”
“Gọi nàng ra, ta có việc tìm nàng nói chuyện.”
Câu Ly thần vương khác với những thế lực khác, các thế lực khác muốn có đất mà không có người, mà Câu Ly thần vương cái gì cũng muốn. Một vương triều đứng đầu không chỉ muốn quản người, còn muốn quản thiên quản địa. Trời và người đều có thể quản, nhưng Địa Phủ thì cần nhân sĩ chuyên ngành. Đám người của vương triều Câu Ly mỗi người quản lí chức vụ của mình, kiêm chức không thể nào phát triển tác dụng. Câu Ly thần vương coi trọng Lục Khiêm.
Nghĩ tới đây, gã nhìn về phía Đốc vương, nói: “Nghe nói Tố Nga và Lục Khiêm có quan hệ rất tốt?”
“Ừm, hẳn là như vậy, lão phu thấy bọn họ thường xuyên luận bàn, Lục Khiêm cũng không có hạ tử thủ, ngược lại cố ý chỉ điểm. Bệ hạ, Công chúa tuổi tác cũng không nhỏ, Lục Khiêm cũng chưa từng hôn phối, ngài xem?”
Đốc vương phảng phất biết rõ ý tứ của Câu Ly thần vương, nên đã chủ động đưa ra.
Đại nhân vừa tỏ thái độ, bọn thuộc hạ nhao nhao góp lời.
“Thần tán thành, nghe đồn Phong Đô này là tân tú của Âm Cảnh thiên cung, được Huyền Lão Hắc Đế kỳ vọng cao, tuổi không lớn lắm, tư chất rất tốt, hiện tại còn là chưởng quản Âm Cảnh thiên cung, nếu chọn làm phò mã, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”
Chúng thần của vương triều Câu Ly có ấn tượng rất tốt với Lục Khiêm, mặc dù trước đây giết mấy đồng liêu bên mình, nhưng giết cũng không phải cha hắn, làm gì níu lấy không thả, nếu bệ hạ đã có ý vậy thì bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền.
“Để ta nghĩ xem, nhất định phải khảo nghiệm xem người này có thành tâm không, Đốc vương, trước đừng phát binh, lát nữa gọi người này tới. Bãi triều!"
“Vâng!” Đám người lui ra.
Trường Nhạc cung Hoàng Kim điện. Trong đại điện trống trải, lơ lửng một mảnh đất rộng ba thước vuông. Nền đất là ngọc, tầng trên là hoàng thổ, tuy dáng vẻ nhỏ bé nhưng cảm giác uy áp không kém gì cự phong che trời.
Đây là Bắc Âm Phong Đô Sơn. Dung hợp Nại Hà Kim Kiều, hai mươi tám Chân Lục và Thiên Địa Đại Ma Bàn Phong Đô Sơn, đủ để cho Lục Khiêm ở cảnh giới này đánh đâu thắng đó.
Bên trong Phong Đô Sơn. Tầng thứ nhất Trường Xà Thiết Cẩu Địa Ngục. Quan trọng nhất là tòa Kim Cung. Cung này trước kia là Diễm Tâm Kim Cung.
Lục Khiêm ngồi xếp bằng. Xung quanh không có thứ gì, từng sợi tinh khí hư không đen như mực theo miệng mũi chảy khắp toàn thân. Bên ngoài Kim Cung, một vầng trăng sáng như ẩn như hiện. Dưới trăng sáng là một con Giao Long. Đôi mắt của Giao Long dường như hơi nhắm lại, dưới thân có một dòng sông màu vàng. Nước sông Hoàng Tuyền sóng lớn mãnh liệt, ngàn vạn Quỷ Thần trôi nổi bên trong. Cảnh tượng này như muốn từ hư biến thực.
Đây là Giao Phục Hoàng Tuyền đồ.
Lục Khiêm không có ý định dùng truyền thống Diêm La Trấn Ngục Pháp Vực, gút mắc với Hoàng Tuyền càng sâu, ngày sau càng khó xử lý. Đây là giáo huấn được Đại Từ Tôn tổng kết.