Vũ quốc.
Lúc này vận động khắp cả nước. Hư Thiên Ý tuyên bố Nguyên Đế băng hà, cũng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết mấy người phản kháng, thuận lợi trở thành tân nhiệm của Vũ triều, cũng là nữ Hoàng Đế đời thứ nhất. Mặc dù không hợp lễ pháp, nhưng Hư Thiên Ý tuyên bố dẫn người sau khi phi thăng, đám người ném ý nghĩ trong lòng ra sau đầu, ai quan tâm có hợp lý hay không, ích lợi của mình mới là thật.
Cùng lúc đó, trấn quốc cường giả của quốc gia khác nhao nhao đến đây thăm dò. Hư Thiên Ý không cần Lục Khiêm ra tay, hai ba lần giết chết địch nhân xâm phạm, thiết lập địa vị cường giả đệ nhất đại lục.
“Ít ngày nữa ta sắp phi thăng, lại đến phiền ta, có tin ta diệt cả nước các ngươi không?”
Các cường giả trấn quốc may mắn còn sống sót nghe được câu này, lập tức cười làm lành rời khỏi, trong lòng ước gì Hư Thiên Ý tranh thủ thời gian rời khỏi. Đồng thời lại cảm thấy Hư Thiên Ý quá mức xảo trá, rõ ràng đều đột phá, còn giết hồi mã thương.
Rất nhanh, Hư Thiên Ý chọn lựa ra một trăm vạn người. Những người còn lại thành lập một triều đình mới ngay tại chỗ, do một người có tư chất như Hoàng tử đảm nhiệm Hoàng Đế, về sau hắn là bù nhìn của Vũ quốc ở Ngân Sơn tinh.
Một triệu người đến Trường Nhạc cung qua khu rừng rậm Lục Khiêm tới trước kia. Lại từ Trường Nhạc cung đi về phía Ngân Sơn tinh. Về phần pháp trận từ Trường Nhạc cung dẫn đến Thái Thuấn tinh, Lục Khiêm cũng không đóng lại. Mà để người Vũ quốc xây dựng một thành trì ở chỗ này, tương lai làm đầu mối then chốt giao lưu thương nghiệp giữa hai giới. Đối với việc này, Dương Tiêu cũng không ngăn cản, hai giới giao lưu đôi bên cùng có lợi, có lợi để tăng số lượng cao thủ. Chỉ đặc biệt nhấn mạnh hai Nguyên Thần Lục Khiêm và Hư Thiên Ý không được lưu lại nơi đây, miễn cho bị người khác nhìn thấu âm mưu phi thăng.
Soạt!
Theo một người cuối cùng rời khỏi, Hoàng Đế mới của Vũ quốc thất vọng mất mát.
Trước khi đi, Lục Khiêm đặc biệt lưu lại mười cái quyển trục. Phong ấn mười đạo kiếm khí của Nhân Hoàng kiếm, tương đương với một kích toàn lực của Nguyên Thần mới vào. Giết chết người từ Lôi Kiếp trở xuống không có vấn đề.
Tiến hành trung chuyển thông qua Trường Nhạc cung, một trăm lẻ một vạn người rốt cục đi vào Ngân Sơn tinh. Thương Sơn xanh biếc, đại địa trắng bạc. Đầy rẫy đều là mặt đất màu bạc và một cây đại thụ che trời. Bóng cây xanh biếc bao phủ toàn bộ bầu trời, nhưng bên dưới không đến nỗi tối tăm, Nữ thụ đặc biệt để lại một số vị trí, ngọn núi màu bạc phản xạ ánh sáng mặt trời vẫn rất sáng. Trên bóng cây treo đầy trái cây có hình dạng hài nhi, và vô số loài chim mặt người cánh hoả hồng ngậm trái cây để vào vật chứa bằng ngọc. Thân cây rộng trăm trượng có một khuôn mặt nữ tử, mặt người khép hờ hai mắt, yên tĩnh tường hòa, thần thánh nghiêm nghị. Một số phàm nhân không tự chủ được quỳ xuống miệng hô thần linh.
“Đây là. . .” Hư Thiên Ý nhẹ nhàng ngửi không khí một cái. Tinh khí trong không khí rất yếu, hầu như toàn bộ đều bị Nữ thụ kia hấp thu, người bên ngoài muốn hút một chút cũng không làm được. Nhưng có tính khí hay không cũng không quan trọng, võ giả không cần tinh khí, đến cảnh giới Thiên Nhân, trực tiếp cảm ứng Nhật Nguyệt Tinh hấp thu năng lượng. Có thể nói nơi đây là thiên đường thích hợp nhất cho võ giả. Nhưng mặt đất ở nơi này đến cùng xảy ra chuyện gì?
“Đất bạc màu mỡ và có lợi cho sự phát triển của thực vật.” Lục Khiêm giải thích. Loại đất bạc này được tạo thành từ sau khi Thụ Nhân tử vong để lại thi thể hài cốt trong vạn năm qua, có chất dinh dưỡng rất cao. Lấy tới Đại Hạo tinh cũng có thể trực tiếp xem như phân bón, mà lại cũng không giống như nồng độ phân bón thông thường quá cao để làm tổn thương cây trồng.
“Các ngươi xây dựng thành trì ở nơi này trước, lát nữa phái đạo binh giúp ngươi, đừng tùy tiện hái Thụ Nhân quả, bị chim mặt người giết cũng mặc kệ ngươi.” Lục Khiêm nói với Hư Thiên Ý.
Bây giờ Nữ thụ mỗi ngày sản xuất một vạn hai Thụ Nhân quả, tám ngàn bán cho Ngự Long sơn, hai ngàn bán cho thế lực khác, còn lại hai ngàn được giữ lại dự bị. Một ngàn quả mỗi ngày có thể giao cho đám người Hư Thiên Ý phân phối.
“Được.” Tham vọng của Hư Thiên Ý đã được đền đáp, võ giả bởi vì thể chất cường đại, khí huyết dồi dào, biến thành khẩu phần ăn của hầu hết tu sĩ Luyện Thể và yêu quái. Bây giờ có một môi trường an toàn như vậy, họ đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Chính Hư Thiên Ý cũng biết rõ võ giả sau này có thể trở thành Đạo binh đặc biệt của Lục Khiêm, điểm ấy nàng ngược lại là không có lời oán giận, võ giả không thích hợp với hoàn cảnh quá mức an nhàn, cần ở trong chiến đấu mới có thể trưởng thành.
Sắp xếp xong công việc, Lục Khiêm trở về bế quan.
Trường Nhạc cung.
Lục Khiêm dựa vào chiếc ghế bằng gỗ lim, uống trà cống nạp từ những người thuộc hạ, tâm trí lơ đãng về phía xa xăm. Chuyến đi đến Thái Thuấn tinh lần này không có bao nhiêu thu hoạch, đám người Huyền Lão Hắc Đế không có biện pháp trở về, chỉ mở ra một con đường kinh doanh mới, bây giờ chưa có lợi nhuận, không biết sau này có thể thu hồi vốn hay không. Đoán chừng cũng không giao dịch được đồ tốt gì, chỉ có thể kiếm được một ít tiền. Lần này đi Thái Thuấn tinh, Lục Khiêm cũng nhận được đáp án mong muốn, chí ít trước khi Động Chân, Hoàng Tuyền không sẽ phái người đến bắt mình. Trong khoảng thời gian tiếp theo, sẽ để cho nhóm thủ hạ Quỷ Thần bắt Quỷ Thần khác xây dựng Phong Đô Sơn. Mình cũng phải bắt đầu chuẩn bị để hấp thụ Tinh Khí bản nguyên, thành lập Động Thiên trong cơ thể.
Động Thiên trong cơ thể mỗi người cũng khác nhau, hấp thu tinh khí cũng khác biệt.
Lục Khiêm muốn tu luyện Động Thiên trong cơ thể, phải hấp thu đủ một lượng Tinh Khí bản nguyên thuộc tính âm. Tinh Khí bản nguyên làm nền tảng của thiên địa, thế giới bây giờ thăng cấp lên Động Chân có hai con đường. Một là hấp thụ Tinh Khí bản nguyên chất thoát ra trong môi trường tương ứng. Loại thứ hai là bạo lực phá hủy thiên địa, áp dụng phương thức hấp thu mổ gà lấy trứng, hoặc là lắp điện hải ngoại, hoặc là tinh thần ngoại vực. Thế giới trung tâm chỉ định là không thể dùng loại phương pháp thứ hai, trước không nói có thể phá huỷ hay không, chỉ sợ vừa động thủ đã bị vây công. Ngân Sơn tinh cũng không thể làm như vậy, bản thân không có bao nhiêu Tinh Khí bản nguyên, hủy hoại càng không có lời. Chỉ có thể tìm kiếm tinh thần mới. Điều này lại cần nhiều thời gian, hoặc là đến lãnh địa hải ngoại xem xét.
"Hải ngoại. . ." Nói tới hải ngoại, Lục Khiêm nhớ tới ba lãnh địa bị Ngọc Kinh sơn chiếm cứ. Mấy nơi này rơi vào tay địch, dù cho cầm về, cũng cũng không đủ nhân thủ trấn áp, còn không bằng hủy cho xong việc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Khiêm có kế hoạch. Nhưng tầng thứ sáu của Phong Đô Sơn sắp xây xong, đến lúc đó rồi nói sau. Bây giờÂm Cảnh thiên cung vẫn còn thiếu nhân lực.
Ba lãnh địa không vội, đoạn thời gian này cũng không nhàn rỗi. Lục Khiêm nghĩ đến Thái Ảm vực, Thái Ảm vực không giống với Nam Linh vực vỡ vụn, chủ thể vẫn là bảo tồn hoàn hảo, lại thêm có đám người Thụ Tinh mụ mụ và Thu Quan, La Vân trấn thủ, đã có sẵn thành viên tổ chức tiếp thu.
Hai trăm năm trước, bọn người Thu Quan ở Thái Ảm vực chuyển sinh, bây giờ hẳn là lấy phương pháp chuyển thế Hư Đan tiến vào Chân Đan, đi vào thế giới trung tâm là có thể độ kiếp, tương đương với sức chiến đấu của mấy Phong Kiếp.
“Vô Lượng!” Lục Khiêm gọi Đệ Nhất Vô Lượng thông qua lệnh bài bạch ngọc trong tay.
“Đại nhân có gì phân phó?”
Một con thiên nga hóa thân thành hình người.
“Xây lại một cái pháp trận.”
Hai mắt Đệ Nhất Vô Lượng tỏa sáng, nói: “Đại nhân lại có tinh thần mới rồi?”
“Không phải, nhóm chúng ta quay về Thái Ảm vực.”
Vẻ mặt Đệ Nhất Vô Lượng khó xử, uyển chuyển nói: “Trước mắt có hai cái pháp trận Ngân sơn, Thái Thuấn, không cần phải mở một pháp trận mới ở Thái Ảm vực bên kia nữa.”
Mỗi một lần mở pháp trận truyền tống đều tiêu tốn một lượng tài nguyên khổng lồ, nếu như đơn thuần chỉ là áo gấm về quê, không cần thiết tiêu số tiền này.
“Ha ha, mở một lần là được, sau này sẽ không còn Thái Ảm vực nữa.”
Thì ra là thế! Đệ Nhất Vô Lượng nghe ra tin tức bên ngoài lời nói của Lục Khiêm, lập tức trở về chuẩn bị.