Thái Ảm vực.
Trong cuộc chiến vương đạo bá đạo năm đó, cuối cùng vương đạo lấy nền chính trị nhân từ đã chiến thắng. Người đời gọi Thiên Tề Đại Đế Lục Khiêm nhất thống thiên hạ là 'Ngang hàng với trời', tạo thành thể chế lấy nền chính trị vương đạo nhân từ trị quốc, thủ đoạn bá đạo đối ngoại.
Trong trận chiến đó, Tắc Hạ học cung có công lao to lớn, vô số nhân tài nổi lên, được gọi là 'Tắc Hạ đầy triều ', bởi vì thế lực quá mạnh, Tắc Hạ học cung bị chia thành mấy cơ cấu. Học cung là cơ cấu bồi dưỡng nhân tài, gửi nhân tài đến các cơ sở khác. Ví dụ như Trấn Thủ phủ đối ngoại, Trảm Yêu ti phòng ngừa yêu ma làm loạn, Phùng Thi nhân bảo vệ Tàng Kinh các của Hoàng Đế v.v..
Quyền lực bị chia tách, các cơ cấu lớn có lợi ích khác biệt, dưới sự dẫn đầu của Hoàng Đế hình thành cân bằng, như thế cũng không cần giết công thần ổn định giang sơn.
Tề đô.
Thành trì hùng vĩ, hàng dài người đi bộ và thương nhân ở cổng thành, khuôn mặt của mọi người đều tràn ngập niềm vui trong lễ hội. Năm nay đánh dấu kỷ niệm hai trăm năm ngày sinh của Tiêu Phàm, Đại Đế đời thứ hai của Tề quốc.
Để thể hiện phong thái của một quốc gia lớn, Hoàng Đế đặc biệt hạ lệnh cả nước nghỉ ba ngày, tổ chức đại lễ tại kinh thành, đến lúc đó sẽ có người đến từ tứ phía bốn phương tám hướng đến tham gia khánh điển.
Đối với thương nhân mà nói, đây là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời, vì vậy họ từ khắp mọi miền đất nước để tham gia bữa tiệc với các món ăn đặc sản của địa phương.
Bên trong thành, cây xanh lấy gấm, hoa tươi trải đường. Cư dân mặc quần áo mới kinh, đường phố sạch sẽ gọn gàng, không có chỗ nào không biểu hiện ra quốc lực to lớn của Tề quốc. Tề quốc ngoại trừ một số nơi xa xôi, chủ động từ bỏ thâm sơn rừng rậm, những nơi khác đều là lãnh thổ của Tề quốc. Cho dù là Yêu tộc trước đây không ai bì nổi, hiện tại cũng chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ co đầu rút cổ dưới mặt đất.
Phía trên tường thành, một nam từ trung niên mặc áo bào màu vàng đứng ở đầu tường, nhìn dòng người qua lại. Đứng bên cạnh là hai vị Vương gia Lâm Viêm, Diệp Động, phía sau là văn võ đại thần. Hơn hai trăm năm tu hành, cũng làm cho Tiêu Phàm tiến vào cảnh giới Hư Đan. Nhưng hắn ta không lập tức chuyển thế mà lại dùng phương pháp Tố Giảm Cầu Không của Thiên Hà đạt được Chân Đan, mà vẫn luôn kéo dài.
Trong cung điện phía sau ba người, lờ mờ có thể nhìn thấy một cây đa to lớn, đó là bản thể của Già Lam, Thụ Tinh mụ mụ.
“Sau bữa tiệc này, lại đến thú triều ở hải ngoại, sau khi kiếp nạn qua ta cũng muốn thoái vị tu hành.” Tiêu Phàm nói thẳng.
“Đại ca thoái vị để ai làm Hoàng Đế?”
“Nhường ngôi đi, con cháu không tiếp nhận được thần khí, sẽ chỉ làm lãng phí vận may của đất nước.” Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Diệp Động: "Ta và Lâm huynh gần với Chân Đan nhất, sau này hoàng vị sẽ do ngươi kế thừa, trong lúc tại vị không được từ bỏ tìm kiếm thân phận chuyển thể của La Vân, tìm được người thì nhường ngôi lại cho hắn.”
Vương triều phàm nhân vô cùng kiêng kỵ hoàng vị truyền thừa, bị bọn họ hời hợt nói ra. Ai cũng không quan tâm cái vị trí nát này.
La Vân là vị Hoàng Đế đầu tiên của Tề quốc, đồng thời cũng là đồ đệ của Lục Khiêm. Năm đó y liều chết truyền vị cho Lục Khiêm, về tình về lý đều phải trả nhân quả này.
“Hiểu rồi.” Diệp Động chần chờ nói: “Chuyển thế của La Vân xuất hiện, có phải mang ý nghĩa một người khác cũng chuyển thế không?”
“Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Vài ngàn năm trước nơi đây do Cửu Thiên Ngọc Lâu thống trị. Thương Hạc đạo nhân lấy phương pháp Trảm Tam Thi Trùng tiến vào Nguyên Thần, kết quả Tam Thi nội đấu, Thương Hạc đạo nhân hồn phi phách tán, mà Tam Thi đại diện cho bản ngã và thiện và ác, không ngừng chuyển thế nội đấu ở chỗ này. Bản Ngã đạo nhân đã bị Lục Khiêm triệt để giết chết, chỉ còn lại hai người thiện ác. Hai người mâu thuẫn qua lại, lại hỗ trợ lẫn nhau. Một người xuất hiện, mang ý nghĩa một người khác cũng sẽ xuất hiện, hơn nữa là trận doanh tương phản, không có bất kỳ khả năng hòa giải nào.
Soạt!
Một trận quỷ vụ đánh tới, một thiếu phụ xinh đẹp mặc trang phục đen như mực, da trắng như ngọc đi ra từ trong hắc vụ.
“Bái kiến thụ thần.”
Ba người cung kính hành lễ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Già Lam hơn hai trăm năm cũng không lộ diện sao lại ra làm gì. Trước đây Thiên Tề Đại Đế cho nàng nhiệm vụ là thủ hộ đế quốc, không phải thời khắc nguy cơ sẽ không xuất hiện.
“Ta chuyển thế thành công.”
Lúc này, đám người mới chú ý tới chỗ không tầm thường của Già Lam.
Thanh âm của Tiêu Phàm hơi kích động, nói: “Thụ thần chẳng lẽ tiến vào Chân Đan rồi?”
“Ừm. Thu Quan vài ngày trước cũng tiến hành chuyển thế, đoạn này thời gian hẳn là là không ra được.”
Sau Đan Kiếp là Nguyên Thần, Chân Đan ngay cả Phong Kiếp cũng không bằng, ở giới này đã là cao thủ hàng đầu.
“Tốt! Phân phó, khánh điển lại thêm ba ngày.”
Già Lam phất tay ngăn lại, đôi mắt đẹp tĩnh mịch đen như mực nhìn về phía hải ngoại.
“Có một cỗ khí tức nguy hiểm truyền đến, rất nguy hiểm.”
Đây mới là nguyên nhân Già Lam xuất quan, cũng không phải là khoe khoang giống như những người khác, mà là cảm ứng nguy hiểm đến.
Sau khi yến hội kết thúc, đám người rốt cục hiểu rõ tại sao lại xuất hiện điềm báo nguy hiểm. Hóa ra là thú chiều ở hải ngoại tiến đến, uy lực vượt xa thú triều hai trăm năm trước.
Trên triều đình, đám người nghị luận ầm ĩ.
“Bệ hạ, thần xin nguyện dẫn đầu Trảm Yêu ti và đại quân Trấn thủ sứ san bằng yêu thú.”
Tiêu Phàm gật đầu, đại quân một vạn tu sĩ mênh mông đung đưa xuất phát.
Ba ngày sau.
“Báo! Không xong rồi. Đại quân bị diệt toàn quân, Khánh Thành Bá đã chết trong trận chiến.”
Chúng thần xôn xao, rất nhanh biết được chi tiết. Thú Vương cầm đầu tên là Cung Đô Đại Xà, rắn này thân hình lớn như núi, hai mắt mở ra sẽ thả ra bạch quang, đây là Thẩn thú tạo ra bình minh trên biển. Những con thú biển rất mạnh mẽ, nhưng có một khuyết điểm, khuyết điểm này sẽ là bọn nó không trở thành tai họa từ bên trong cho mọi người. Khuyết điểm này là hải thú không có bao nhiêu trí lực. Tình huống bây giờ đã khác, dưới sự lãnh đạo của Cung Đô Đại Xà, những con thú biển dường như đã có được trí tuệ, thậm chí còn học được cách chơi của con người.
Mấy ngày sau đó, mọi người đều có tin tức chi tiết.
“Cung Đô Đại Xà này rất có thể là Mai Khê chuyển thế, đợi ta đi xem xét.” Già Lam nói với đám người Tiêu Phàm. Dứt lời, lập tức bay về phía hải ngoại.
Sau nửa canh giờ, Già Lam che cánh tay phải bị thương trở về, khóe miệng có tiên huyết: “Không hay rồi, con thú này không biết đã thôn phệ bao nhiêu đồng loại, tu vi của nó vượt xa Chân Đan, ta chỉ có thể quần nhau một lúc, các ngươi tranh thủ thời gian tìm ra chuyển thế của La Vân."
Hai người chuyển thế có một định luật, tu vi bình thường sẽ không chênh lệch quá nhiều. Một bên cực mạnh, một bên khác tất nhiên không kém bao nhiêu. Đáng tiếc Thu Quan còn đang chuyển thế, cho dù thành công chuyển thế, cũng phải vượt qua một đoạn thời gian suy yếu, nếu còn có thể giúp đỡ một chút. Hiện tại chỉ có thể dựa vào La Vân chuyển thế.
Tiêu Phàm phát động lực lượng cả nước tìm kiếm chuyện thế của La Vân.
Trảm Yêu ti.
Một thanh niên tên là Trương Bằng trấn thủ yêu ma trong lao ngục. Địa lao u ám, Trương Bằng cầm Kim Cương bảo kiếm trong tay, bảo kiếm đâm trúng đầu một quái ngư mặt người.
Rống!
Quái ngư chính là cơ thể bất tử, bảo kiếm đâm trúng đầu, vẫn gào thét giãy dụa.
Bỗng nhiên, bên trong cơ thể Trương Bằng truyền đến một lực lượng vô danh, hấp thu hết sinh mệnh của quái ngư. Thân thể Trương Bằng phát ra tiếng đậu nổ lộp bộp, khí thế mạnh không ít, đồng thời trong đầu hắn hiện lên một luồng thông tin.
“Quả nhiên, chỉ cần không ngừng giết chết yêu ma, là có thể hấp thu lực lượng của bọn chúng, đồng thời giải tỏa một chút thần thông. Trời cũng giúp ta, Nhân tộc để cho ta đến bảo vệ!”