Một vũng hắc thủy xuất hiện trên đầu mọi người. Hắc thủy tản ra khí tức huyền ảo, bên trong bơi lên một con Hắc Bối Kim Lý.
Trong chốc lát, khí chất Tần Anh thay đổi trở nên vô cùng lộng lẫy. Chỉ thấy gã tiến lên phía trước một bước, tay phải đánh ra một quyền.
Ầm!
Hắc thủy nổ tung, cá chép vàng nhảy vọt. Mọi người dường như đang ở biển đen, mỗi một giọt nước đều có trọng lượng của một ngọn núi khổng lồ. Thân thể đều bị đè ép đến bẹp xuống.
Ầm!
Những bức tượng đá phiến được kích hoạt xung quanh lần lượt vỡ thành bột phấn.
Đây cũng là Hắc Đế Long Quyền, một quyền này có được lĩnh vực của Nguyên Thần và Long khí của Hoàng gia, nếu thi triển toàn lực thì ngay cả Tiểu Động Thiên cũng có thể đánh xuyên qua.
Mọi người đi lên bậc thang, bậc thang kéo dài đến trên trời, hai bên là hư không tối tăm mờ mịt, không biết là cái gì ở phía dưới. Dù sao rơi vào khẳng định sẽ không có kết cục tốt. Nghĩ đến đây, cả nhóm trở nên thận trọng hơn một chút.
Chát!
Lục Khiêm dò đường ở phía trước, hư không bỗng nhiên nhô ra một cành liễu, trên cành liễu mọc những chiếc răng sắc bén, lít nha lít nhít, giống như một cây lang nha bổng. Quân nhân bên cạnh Lục Khiêm tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được cành liễu, trực tiếp kéo xuống mà không quan tâm đến máu chảy ra từ lòng bàn tay.
Tần Anh nhìn thấy khẽ gật đầu, dù sao Lâm gia vẫn là có nội tình, bồi dưỡng ra mấy võ giả này cũng không tầm thường. Nghĩ đến đây, gã dâng lên tâm tư chiêu mộ, nếu như lần này bảo vật không trọng yếu, như vậy gã cũng có thể cân nhắc nhận lấy người này.
Dọc theo đường còn có đủ loại thực vật bị yêu hóa, đây đều là yêu quái. Yêu loại thường thấy nhất là thú yêu, những yêu quái này hoặc là mấy năm, hoặc mấy chục năm sinh ra linh trí, lĩnh ngộ phương pháp tu hành đơn giản. Khó thành yêu nhất chính là thực vật, thực vật sinh ra linh trí phải cần mấy trăm năm, mà kinh mạch của nó cùng huyết nhục không giống nhau, thực vật bình thường chỉ có một hai loại, tu hành càng thêm gian nan.
Trên đường đi tất cả mọi người đã dùng hết toàn lực, Lục Khiêm là một tu sĩ ‘Dưỡng Thần’, nhiều lần suýt chút nữa mất mạng, ngay cả Tần Anh cũng có chút cảm thán mạng của gia hoả này cứng rắn.
Mỗi một bậc thang, đều có yêu vật bị điểm hóa không giống nhau. Đánh người liễu, đèn đuốc rực rỡ, cây ngô đồng yêu. . . Không thiếu một số Tiên Thiên linh mộc, may mắn hai người Tần Anh và Tần Khuyết có tu vi cao cường, giết chết yêu quái thực vật trong chớp mắt, nếu không thật đúng là khó mà đi lên.
Chín trăm chín mươi chín bậc thang, chín trăm chín mươi chín yêu ma. Động phủ tồn tại đoán chừng đã mười vạn năm, yêu ma còn tồn tại đến nay, rõ ràng vi phạm với lẽ thường. Hẳn là có một loại pháp trận phù lục nào đó tiến hành kích phát, thời điểm có người đến, thực vật sẽ tự động bị điểm hóa.
Trải qua một phen ngăn trở, đám người rốt cục đi vào bậc thang cuối cùng.
Đây là một quảng trường rộng lớn, được lát bằng bạch ngọc và lưu ly, xung quanh là hư không vô ngần. Những vì sao lấp lánh khắp bầu trời, xa xăm hư không, cao như bầu trời. Từ đây ngắm nhìn sao trời, lập tức khiến cho người ta tỏa ra hào khí.
Động phủ này lại thiết lập ở ở giữa tinh hà, pháp trận hội tụ ngàn vạn tinh quang, coi đây là năng lượng, duy trì hoạt động của pháp trận, điểm hóa thực vật và các vật chết khác, hẳn cũng là tinh quang làm nơi phát ra năng lượng.
Sâu trong quảng trường là một cánh cổng bằng đồng cao. Cánh cửa bằng đồng khắc hoa văn Kiến Mộc thông thiên, trên đỉnh Kiến Mộc có cung điện, có bách thú, các loại bảo vật rải rác khắp nơi, ở trung tâm cung điện là một viên Kim đan khắc hoa văn phát ra ánh sáng ra xung quanh.
“Cái này. . . Chẳng lẽ phía sau cửa là Kiến Mộc trong truyền thuyết?” Âm thanh Tần Anh run rẩy, vừa kích động lại luống cuống. Nếu như có thể có được bảo vật Thanh Đế thành đạo, thì tái tạo công lao sự nghiệp của Thanh Đế không còn là hi vọng xa vời, chí ít có thể làm cho mình đạt tới một tầng cao mới. Đến lúc đó đừng nói hoàng vị, ngay cả phụ hoàng cũng phải khách khách khí khí đối với mình. Loại bảo vật này, ai nhìn thấy mà không động tâm.
Nghĩ tới đây, Tần Anh quan sát vẻ mặt của mọi người.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiền hưng phấn đến mức đỏ bừng, nói: “Chúc mừng Hoàng tử ca ca!”
Bờ môi Thế tử Vinh Vương giật giật, thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn chúc mừng một tiếng. Mà Triệu Phiên không có nhiều ý nghĩ như vậy, gãi đầu một cái. Lục Khiêm thì là bị Tần Anh tự động không để ý đến. Một Huyện lệnh nho nhỏ, tiện tay có thể giết chết. Trọng bảo của Thanh Đế có thể ngay cả Hoàng Đế cũng động tâm, việc này tốt nhất chỉ có thể để cho một mình mình biết. Nghĩ tới đây, Tần Anh đột nhiên có một ý nghĩ trong lòng.
“Lâm Phủ, ngươi đi mở cửa.”
Cánh cổng khổng lồ bằng đồng cao mười trượng, rộng năm trượng. Nhưng hiện trường đều là tu sĩ, mở một cánh cổng lớn cũng không có vấn đề gì.
Lục Khiêm nghe vậy mang theo mười tên quân nhân dùng sức đẩy cửa.
Tạch tạch tạch!
Theo âm thanh kẽo kẹt, cánh cửa lớn bằng đồng từ từ mở ra. Một luồng ánh sáng xanh từ khe hở cửa bắn ra. Dị hương xông vào mũi, người ngửi thấy cảm thấy sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần, như thể sắp Thăng Tiên. Tần Anh không thể che giấu vẻ mặt tham lam của mình nữa.
Khi cánh cổng mở được một nửa, thứ lọt vào tầm mắt là một viên thịt khổng lồ. Cửa ra vào là một mảnh Động Thiên. Tầm mắt mọi người lại bị một viên thịt to lớn chặn lại. Viên thịt đỏ tươi, dài rộng ngàn trượng. Mặt ngoài giăng đầy mạch máu và nhọt màu xanh tím, viên thịt duỗi ra vô số xúc tu đỏ tươi, nối tiếp bốn phương trên dưới hư không.
Bang bang!
Đập như trái tim, các xúc tu liên tục truyền một loại năng lượng nào đó.
Vật thể này cách cánh cổng khổng lồ bằng đồng rất gần, hoàn toàn chặn thế giới phía sau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng cây khổng lồ.
“Đây là. . .” Tần Anh vô cùng kinh ngạc.
“Sức sống thật mạnh.” Diệp Thiền tặc lưỡi, là tu sĩ tu luyện Thanh Đế chi pháp, nàng cảm nhận càng rõ ràng.
Thanh Đế Mộc Đạo đại biểu cho sinh mệnh và sức sống, sức sống của viên thịt trước mắt này đơn giản bằng một trăm triệu người cộng lại. Sức sống này mạnh mẽ biết bao.
Con ngươi Lục Khiêm co rụt lại, những người khác chỉ chú ý đến sức sống, mà hắn thì thấy được oán khí ngút trời. Âm Cảnh thiên cung xưa nay liên hệ với Quỷ Thần, đã thấy rất nhiều oán quỷ oan hồn, loại oán khí này rất hiếm khi xảy ra trên thế giới.
Tần Anh sinh lòng kiêng kị, muốn để Lục Khiêm tiến lên điều tra.
Răng rắc!
Viên thịt bỗng nhiên vỡ ra. Chất lỏng xanh biếc sền sệt chảy xuống, trông vô cùng gớm ghiếc nhưng mùi vị thì thơm lạ thường.
Ầm!
Viên thịt triệt để nổ tung, một quái vật trắng bệch xuất hiện ở trước mắt mọi người. Đây là một quái vật hình người. Toàn thân trắng bệch, làn da sáng bóng không lỗ chân lông, ngũ quan như đao gọt, mang theo loại mỹ lệ khác. Tóc là lông chim màu vàng kim, hai mắt là hai viên hồng ngọc hình bầu dục, cơ bắp cân đối, thân hình uyển chuyển.
Phốc phốc phốc!
Cánh bay nhảy, làm người khác chú ý nhất là đôi cánh này. Đôi cánh lớn hơn cơ thể hắn mấy chục lần, bao phủ cả bầu trời, tạo thành bởi những bàn tay dày đặc, khi cánh đập, tay phía trên đong đưa một cái.
“Ha ha ha. . .”
Hai mắt quái vật bắn ra hồng quang, yết hầu phát ra thanh âm ‘Ha ha’.
“Dáng vẻ này. . . Đây là Trường Sinh Đại Bằng Tiên mà tổ tiên ghi lại! Sao lại có dáng vẻ như vậy?” Diệp Thiền khó hiểu nói. Trường Sinh Đại Bằng Tiên là Đạo binh của Thanh Đế trong truyền thuyết. Có thân thể tuấn mỹ của nhân loại, đôi cánh trắng tinh và đôi mắt đỏ như bảo thạch. Theo lý thuyết loại đồ vật của Tiên gia này nhất định là tiên khí bồng bềnh, tại sao lại có hình dạng của ma đầu.
Lúc này, Trường Sinh Đại Bằng Tiên nhìn qua, lông tơ đám người dựng lên, giống như bị cự thú viễn cổ để mắt tới.
Xùy!
Hai mắt Trường Sinh Đại Bằng Tiên bắn ra xích quang, xích quang hình thành thực chất, biến thành hai cây cột bảo thạch màu đỏ bắn thẳng xuống đám người.
Sức mạnh của thực chất hóa gấp mấy vạn lần xích quang bình thường.
“Không được! Mau lui lại!” Tần Anh mặc kệ người khác, trực tiếp bay ngược trở lại.