Xích quang tràn đầy năng lượng nóng bỏng, cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, bị nén hàng chục ngàn lần. Uy lực vượt xa Nguyên Thần, nên là Đạo binh của Động Chân.
Tần Anh phản ứng rất nhanh, sớm đã rút lui trước khi công kích đến.
Ầm!
Người đầu tiên bị tấn công là đám người Lục Khiêm. Cây cột bảo thạch còn chưa rơi xuống, hắn phát ra quang mang bắn trúng thân thể quân nhân. Thân thể của quân nhân xuất hiện khe hở đỏ thẫm.
“A a! ! !”
Phốc!
Khe hở phun ra hỏa diễm, quân nhân kêu thảm hóa thành tro tàn đỏ thẫm.
Con ngươi Lục Khiêm co rụt lại, da của hắn cũng đang thiêu đốt, mỗi một nguyên tử nhỏ nhất trong cơ thể bắt đầu nóng lên, đó là một loại nhiệt từ trong ra ngoài. Không ngờ Bảo Thạch Nhãn này lại có thủ đoạn lợi hại như vậy. Sau một khắc đốt hắn thành tro bụi. Chỉ có thể thông qua Bắc Âm Phong Đô Sơn rời khỏi, nhưng thời điểm mở ra sẽ có thông đạo, những người khác sẽ phát hiện ra mình. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm đã có quyết định trong lòng.
Ầm!
Cột sáng bảo thạch xuyên qua thân thể của Lục Khiêm, dưới năng lượng thiêu đốt, thân thể của hắn hóa thành tro bụi.
Đám người chỉ thấy được một màn này. Trên thực tế Lục Khiêm trong khoảnh khắc đã biến thành Bạch Cốt Phượng Hoàng. Cho dù là bỏ mình, cũng có thể dục hỏa trùng sinh. Sau khi trùng sinh lại dùng thuật biến hoá biến thành bụi bặm, hoặc là một thứ không đáng chú ý nào khác. Thời gian này phải được nắm bắt chính xác và hoàn thành trong một hơi thở.
Những người khác quá bận né tránh, căn bản không có thời gian để ý tới hắn.
“Triệu tướng quân! Trên đầu!”
Tần Anh hoảng sợ trong lòng, không ngờ cái đồ chơi này lại mạnh như thế, một Dưỡng Thần ngay cả sức đánh trả đều không có
Triệu Phiên cầm khiên tiến lên, mặt không đổi sắc.
Ầm!
Cây cột bảo thạch giống như là đao cắt đậu hũ, trực tiếp xuyên thấu tấm chắn và thân thể cao lớn vĩ ngạn của Triệu tướng quân.
“Ách.”
Triệu tướng quân sửng sốt một chút, sau đó hóa thành tro tàn.
Chậm trễ không phẩy mấy giây thời gian, ba người còn lại đã rảnh tay để tránh đòn chí mạng. Cột sáng bảo thạch biến mất vào tinh không, bắn về phía ngoài ngàn vạn dặm, đâm vào một khối thiên thạch, thiên thạch nổ thành tro tàn, ánh sáng phát ra mọi người cách xa hàng ngàn dặm đều có thể nhìn thấy.
Bảo Thạch Nhãn của Trường Sinh Đại Bằng Tiên nhìn về phía những người khác.
Phốc phốc phốc!
Bắn liên tiếp ba cây cột bảo thạch, lần lượt chỉ vào ba người. Cột sáng sắp rơi xuống người ba người, nhưng lần này đám người đã sớm phòng bị, có thể bình tĩnh ứng phó, không giống vừa rồi chưa kịp phản ứng.
Khi cây cột bảo thạch mang theo sức mạnh hủy diệt mọi thứ rơi xuống người Diệp Thiền. Chỉ thấy hai mắt nàng lóe lên tinh quang. Bên ngoài cơ thể bộc phát ra thanh mang, thanh mang cách cơ thể ba thước, mơ hồ tạo thành một đồ án mai rùa.
Ầm!
Cây cột đâm vào bên trên mai rùa, lại bị chặn.
Tần Khuyết lộ ra thành thạo điêu luyện, bộp một tiếng mở ra cây quạt. Chính giữa cây quạt vẽ những ngọn núi nặng nề, chỉ thấy gã nhẹ nhàng vẫy một cái. Không khí lại sinh ra một lực lượng khổng lồ.
Răng rắc!
Cây cột bảo thạch vỡ nát ra.
Đây là Bách Sơn phiến Vinh Vương ban cho, bên trên có sức mạnh của chín trăm chín mươi chín ngọn núi khổng lồ, nhẹ nhàng vung vung cây quạt lên, gió thổi ra tương đương với mấy trăm ngọn núi cùng nhau đè xuống. Không có gì có thể ngăn cản sức mạnh của một chiếc quạt.
Mà Tần Anh cũng dùng một cái ngọc ấn đen trắng ngăn trở một kích này.
Hai lần không trúng, Trường Sinh Đại Bằng Tiên kinh sợ không thôi, yết hầu phát ra từng tiếng rống giận trầm thấp.
Rống! !
Quang mang rơi xuống như mưa. Mấy chục xúc tu cũng mọc ra từ đôi cánh của hắn, xúc tu đỏ như máu chìm vào trong hư không, thỉnh thoảng hấp thu một bộ phận năng lượng, bổ sung tiêu hao.
Sắc mặt đám người tái đi.
“Hai vị ca ca, đến ta bên này!” Diệp Thiền đột nhiên hô.
Hai người nghe vậy lách mình đến sau lưng Diệp Thiền. Mai rùa banh ra một chút, bao quanh cả ba người họ.
Cây cột không ngừng đánh vào bên trên mai rùa, một kích là có thể hủy diệt thứ như một tinh thần, đối với mai rùa này vậy mà một chút tác dụng cũng không có.
“Cửu Cung Huyền Vũ Xác, đây không phải bảo vật gia truyền của Diệp gia các ngươi sao?” Tần Anh nói. Nghe nói là dùng mai rùa của Thần thú Huyền Vũ Thượng Cổ chế thành bảo vật. Phòng ngự vô song, chỉ cần ở bên trong mai rùa, dù là cảnh giới của đối phương cao rất nhiều, cũng sẽ không công phá được phòng ngự của mai rùa.
“Ha ha, ta vụng trộm đem ra.” Diệp Thiền hoạt bát cười một tiếng.
“Nếu trở về, Trung Nghĩa Quận Vương không nỡ đánh chết ngươi.” Tần Khuyết ở bên cạnh đã lâu không nói chuyện cười khổ nói. Lá gan của tiểu cô nương này cũng quá lớn, thế mà trộm bảo vật gia truyền ra ngoài, bị người biết thì không đánh chết không được.
“Trước vượt qua cửa ải khó rồi nói sau.” Diệp Thiền nói.
“Nhờ có Thiền muội, hai người chúng ta không có biện pháp phòng ngự.”
Tần Anh nhìn về phía Trường Sinh Đại Bằng. Một đôi cánh thịt nhợt nhạt gần như bao trùm cả bầu trời, tay lít nha lít nhít nhìn thấy làm da đầu run lên. Cột sáng đỏ thẫm không ngừng rơi xuống, đánh vào mai rùa Huyền Vũ. Sắc mặt Diệp Thiền trắng bệch, chống đỡ cái mai rùa này cũng tiêu hao không ít pháp lực.
“Xúc tu.” Tần Khuyết nói.
“Cái gì?”
“Xúc tu của hắn đang hấp thu lực lượng, chỉ cần phá hủy xúc tu, là có thể đánh gãy hắn hồi phục, nếu không nhóm chúng ta sớm muộn sẽ bị mài chết.” Tần Khuyết chỉ vào xúc tu không ngừng nhúc nhích. Mặc dù không biết rõ là nguyên lý gì, nhưng nhìn từ bề ngoài, căn cơ của Trường Sinh Đại Bằng chính là ở đây.
“Tốt, Thiền muội ngươi chống đỡ trước, Tần Khuyết, ngươi mở đường cho ta, ta sẽ cho hắn một đòn hung ác.”
Tần Anh cầm Lôi Ấn trong tay, Lôi Ấn biến đổi, hóa thân thành một quái nhân mỏ chim với đôi cánh đen như mực, cầm trong tay thiết chùy và cái dùi. Ấn này tên là Thái Cực Lôi Ấn, có thể phát ra sấm sét với hai thuộc tính âm dương.
“Được.”
Cây quạt trong tay Tần Khuyết lại vẫy một cái.
Ầm!
Cây cột đỏ thẫm phía trước bị quét sạch, để lộ một lối đi yên tĩnh giữa ánh sáng và mưa. Thái Cực Lôi Ấn huyễn hình dùng thiết chùy đánh cái dùi. Sấm sét vang dội, quang mang trắng bệch sáng chói chói mắt. Một đen một trắng quấn lấy nhau bay về phía Trường Sinh Đại Bằng.
Ầm!
Hai tia sét đánh trúng Đại Bằng Tiên, tia lửa bốn phía, không thương tổn đến bản thể, ngược lại là xúc tu bị hủy hoại một chút. Quả nhiên, sau khi xúc tu đứt gãy, Trường Sinh Đại Bằng Tiên không còn bắn ra tia sáng từ trong mắt. Không đợi đám người cao hứng, Đại Bằng Tiên cười lạnh một tiếng.
Hô!
Cánh bên phải vỗ xuống, bóng tối bao trùm đám người, một áp lực mạnh mẽ khiến mọi người nghẹt thở. Những cánh tay không ngừng nhúc nhích trên cánh giống như là chào hỏi người mới tới.
Ầm!
Cánh vỗ xuống, tay ở phía trên nắm thành quyền, không ngừng đập vào mai rùa, gõ đến xương vỡ gân đứt, tiên huyết tuôn ra vẫn không dừng lại.
Chẳng biết lúc nào lại xuất hiện mấy cái xúc tu, liên tục không ngừng hút lực lượng của mai rùa. Sắc mặt Diệp Thiền trắng bệch. Hai người khác vội vàng vận dụng pháp bảo cắt xúc tu ra, đánh lui cánh.
Sau một khắc, Trường Sinh Đại Bằng phát động công kích càng mạnh mẽ hơn. Hắn dang rộng đôi cánh, ánh mắt đỏ rực, huyết khí bay thẳng lên mây xanh, ngàn dặm khí cơ sôi trào. Vô số tay trên cánh hóa thành xúc tu nổi lên gân xanh, mãnh liệt quấn lấy toàn bộ mai rùa, tạo thành một viên thịt khổng lồ. Sự phản kháng của mọi người bây giờ chỉ mang lại năng lượng cho Đại Bằng Tiên.
“Thiền muội, nếu không muội giao quyền khống chế của Cửu Cung Huyền Vũ Xác cho ta.”
Nhìn thấy Diệp Thiền sắp chống đỡ không nổi, ánh mắt Tần Anh lóe lên, nói.
Diệp Thiền mặt như giấy vàng, khóe miệng chảy xuống tiên huyết.
“Được, lát nữa ta giải trừ thần niệm, Hoàng tử ca ca lập tức đánh ấn ký lên.”
Đây là bảo vật gia truyền, theo lý thuyết không nên đưa cho người ngoài. Nhưng sự việc khẩn cấp, hơn nữa Bát hoàng tử không phải người ngoài, làm việc quang minh lỗi lạc, sẽ không lừa gạt bảo vật của mình.