Lại qua nửa tháng. Dưới sự xây dựng ngày đêm của Xích tộc, pháp trận đi lại giữa hai giới rốt cuộc cũng xây dựng xong.
Bên trong đại điện Xích tộc, bên cạnh Xích Âm có hai thủ hộ một nam một nữ, theo thứ tự là Xích Dương và Xích Nguyệt. Hai người này dường như cũng không có hảo cảm gì với Lục Khiêm, dù sao chiến hữu nhiều năm bị nhốt, điều này làm sao có thể làm sắc mặt bọn họ tốt được.
“Cũng sắp xong rồi, ngày mai ngươi có thể đi.” Xích Âm nói.
“Được, ngươi cần phải cẩn thận.” Lục Khiêm chằm chằm dặn dò.
Xích tộc hiện tại còn rất yếu ớt, mặc dù kế thừa di sản Đại Đế, cũng cần thời gian để tiêu hóa, cho nên hiện tại bọn họ nhất định phải khiêm tốn, không biết điều có thể sẽ bị người để mắt tới.
“Đúng rồi, Xích Dương thúc thúc ngươi và Lục Khiêm cùng nhau trở về đi.” Xích Âm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Lục Khiêm làm Phán Quan ở Đại Càn tinh, cũng coi là sân sau mạnh mẽ nhất của Xích tộc, trợ giúp Lục Khiêm thu hoạch được ưu thế, có thể làm cho vị trí của mình càng kiên cố một chút. Nơi này là tổ địa của Chu Tước tộc, nhưng cũng không đại biểu không có phân tranh lợi ích.
“Tuân mệnh.”
“Đi đây.”
Lục Khiêm gật gật đầu, có thêm một Âm Dương cảnh giúp đỡ, nắm chắc lớn hơn một chút.
Mọi người đi đến trước mặt pháp trận, pháp trận và cả tòa núi hòa làm một thể, tổng cộng có khắc ba vạn sáu ngàn loại phù lục pháp trận, mỗi một loại pháp trận sắp xếp tổ hợp lẫn nhau, hình thành phù lục pháp trận mới.
Xích Luyện Đan Giới tiến đến khó khăn, ra ngoài cũng không cần hao phí quá nhiều lực khí. Pháp trận đã sắp xây dựng xong, Lục Khiêm cũng không vội mà mở ra, mà là đứng tại chỗ chờ. Còn phải đợi Hi Chiếu tới, mặc dù gia hoả này luôn mồm không trở về, chờ đợi một năm nửa năm, cũng hẳn là không kịp chờ đợi quay về Đại Hạo đi.
Xoạt!
Đang nghĩ ngợi, một cỗ chiến xa hoàng kim phá không mà tới. Một nam tử tóc đỏ đi xuống từ chiến xa hoàng kim, người tới chính là Âm Chủ Hi Chiếu.
“Chậc chậc, thật không ngờ đấy, Lục Khiêm ngươi còn có bản lãnh này.” Thật xa đã nghe thấy tiếng nhạo báng của Hi Chiếu.
“Bản lãnh gì?” Lục Khiêm không hiểu ra sao.
“Bản lãnh ăn bám đấy, ha ha.” Hi Chiếu trêu ghẹo nói.
Gã làm như thế nào cũng không ngờ tới, Công chúa Xích tộc lại là đạo lữ của Lục Khiêm, lần này thế mà lại gặp may. Trưởng công chúa xem xét chính là người nối nghiệp tương lai của Xích tộc, Lục Khiêm làm đạo lữ của người ta, cũng coi là dính ánh sáng.
“Thật sao?” Lục Khiêm từ chối cho ý kiến.
Không chỉ có Hi Chiếu có ý nghĩ như vậy, rất nhiều người biết chuyện này đều cho rằng Lục Khiêm ăn bám, đối với chuyện này hắn cũng không giải thích.
“Đúng rồi, ngươi không ở nhà chờ thêm một lát sao?” Lục Khiêm đổi chủ đề.
“Đợi cái rắm ấy.”
Hi Chiếu ở bên ngoài rong chơi vạn năm, làm lão đại vạn năm, ở bên ngoài là hô phong hoán vũ, trở lại loại đại tộc Hi tộc này, khắp nơi đều là trưởng bối, quy củ lại nhiều, đi chỗ nào cũng là cháu trai. Hiện tại truyền thừa cũng nắm tới tay, còn không bằng trở về Đại Hạo tu hành.
Rất nhanh, pháp trận mở ra. Hi Chiếu đi thẳng vào, lần này gã cũng không mang Dương Chủ Thường Tĩnh trở về, huyết mạch Thường Tĩnh có thiếu hụt cực lớn, nhất định phải bế quan một đoạn thời gian.
Ầm!
Lục Khiêm mang theo đại hán râu quai nón Xích Dương theo sát phía sau.
Một bên khác, bọn họ không nghĩ tới là Đại Hạo bên này sớm đã là một mớ hỗn độn.
Đại Hạo, hai tháng sau khi cả hai rời đi.
Đại Càn tinh thần. Vây quanh thế giới Đại Càn tổng cộng có năm loại tinh thần vàng, trắng, xanh, kim, đỏ. Từ sau khi Thanh Đế chết, Mộc tinh màu xanh rách nát, tài sản tích lũy mười mấy vạn năm qua sớm đã tiện nghi cho người khác. Một tinh thần màu vàng đất ở trung tâm được vạn tinh bảo vệ.
Huyền Linh Hoàng Lão được thế nhân gọi là Hoàng Đế đang đứng trên đỉnh Bất Lão Phong sơn. Trên đỉnh Bất Lão Phong sơn không có cung điện hào hoa, chỉ có một ngôi nhà tranh. Ba người đứng sau lưng lão, theo thứ tự là Bạch Đế, Xích Đế và Hắc Đế. Thanh Đế chết rồi, Ngũ Đế chỉ còn lại bốn người, bốn người còn lại còn bị một người xa lạ không biết tên đánh cho một trận, nếu không phải đối phương có việc rời khỏi, toàn quân đều bị diệt.
Nhưng Đại Càn cũng bởi vậy mà đại thương nguyên khí. Mà đối phương lại không chết bao nhiêu người. Song phương sớm đã ngưng chiến, nhưng đều bí mật không ngừng chiếm đoạt tâm tư của đối phương.
Huyền Linh Hoàng Lão nhắm mắt trầm tư, toàn bộ như thật như ảo, phảng phất dung nhập thiên địa, cùng đại đạo hợp hai làm một. Lúc này, Huyền Linh Hoàng Lão bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên kim quang chói mắt.
“Hiện tại đến Đại Hạo!”
“Cái gì?” Đám người sau lưng nghi hoặc.
“Hai chủ Âm Dương của Đại Hạo đã rời khỏi!”
Huyền Linh Hoàng Lão có một loại năng lực đặc biệt, có thể giao tiếp với thiên địa, quan sát biến hoá của thế giới, cho dù là ở Đại Hạo, cũng có năng lực cảm ứng tuyệt vời. Mấy tháng trước cảm ứng được Đại Hạo có một năng lượng thần bí bộc phát, dường như là một loại pháp trận nào đó, cảm ứng nhiều ngày, đạt được một kết luận, có thể là bọn người Âm Chủ Dương Chủ rời đi.
Nghe được dự đoán của Huyền Linh Hoàng Lão, đám người hai mặt nhìn nhau, lần này nếu không chính xác, gặp lại người thần bí kia, chỉ sợ Thần Tiên cũng cứu không được.
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ qua.” Huyền Linh Hoàng Lão suy nghĩ một chút, lại bổ sung nói: “Người thần bí không cần lo lắng, chỉ cần công lược giới này, ta phụ trách xử lý người này.”
Nghe thấy Huyền Linh Hoàng Lão nói như vậy, đám người cũng liền thuận theo.
Đang lúc chuẩn bị tập hợp quân đội, chuẩn bị công kích Đại Hạo, Huyền Linh Hoàng Lão lại bổ sung nói: “Đúng rồi, Bạch Đế, ngươi đến quần đảo Vạn Tiên tìm một người."
“Ai?”
“Thiên Tôn! Hắn đã hóa thân thành quỷ tu, đạt được Quỷ Đế chi cơ, có thể thống lĩnh trăm triệu Quỷ Thần của Đại Càn.”
Việc đã đến nước này, Huyền Linh Hoàng Lão cũng không kén chọn nữa, trước đây lão từng nuôi Cổ để chọn ra kẻ ưu tú nhất. Thời cuộc hiện tại căn bản không có cơ hội nuôi cổ, Thiên Tôn trước mắt là người kế nhiệm có tu vi và thế lực mạnh nhất.
“Được.”
Bạch Đế nhận được tin tức, lập tức bay về phía quần đảo Vạn Tiên.
Quần đảo Vạn Tiên bị một tấm màn đen bao trùm, toàn bộ Đông Hải đã biến thành thiên đường của Quỷ Thần. Cả ngày Quỷ Thần khóc thét, không phân ban ngày ngày đêm. Bên trong có vô số sát khí huyết hồng, sát khí mọc ra mặt mày của nhân loại, tấn công tất cả vật sống nhìn thấy.
Bạch Đế cũng bị Thái Bạch Sát Trận ngăn cản đường đi, vừa muốn giết ra một con đường, lại nghĩ tới sắp cùng đối phương trở thành đạo hữu, đành phải ngừng tay.
“Thiên Tôn đạo hữu, Hoàng Đế ra lệnh cho ta đến bái phỏng.”
Xoạt!
Hắc vụ tản ra, một nam tử đeo mặt nạ Xích Hồng xuất hiện, thanh âm khàn khàn nói:
“Thiên Tôn đại nhân bế quan, sự vụ của Âm Phủ do ta xử lý.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là Vạn Trượng, trước mắt tạm quản sự vụ Âm Phủ.”
Người dưới mặt nạ là Huyền Lão Hắc Đế, trước khi Lục Khiêm rời đi, đặc biệt bảo Huyền Lão Hắc Đế ở đây tọa trấn. Nếu như có người đến tìm lấy cớ nói mình bế quan.
Bạch Đế chỉ đành chịu trở về xin chỉ thị của Huyền Linh Hoàng Lão. Chỉ chốc lát lại mang tin tức của Huyền Linh Hoàng Lão đến đây.
“Hoàng Đế nói, Thiên Tôn có thể không đến, các ngươi phải đưa ra ba ngàn vạn Quỷ Thần.”
Bọn họ không thiếu lực lượng cấp cao, thiếu chỉ là pháo hôi.
“Ba ngàn vạn Quỷ Thần? Đi đâu?”
“Đại Hạo!”
“Được.” Huyền Lão Hắc Đế bật cười trong lòng, đã cách nhiều năm, lại phải về Đại Hạo, lần này là lấy thân phận địch nhân.