Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 38

Bắt nguồn là từ người mẹ đáng kính của Cẩn Mai mà ra.

Cách đó vài ngày trước, trong lúc bà Lục đi du lịch cùng với bạn bè thì đã có một chuyện xảy ra. Một đoạn camera được lắp đặt trong sân nhà đã ghi lại toàn bộ đêm hôm đó

Cái đêm mà Cẩn Mai hôn Thi Hàm ở đoạn đường vào nhà. Không biết là người nào đã làm trò này nhưng mọi chuyện cũng đã đến tay bà Lục

Bà tức giận lắm nhưng không thể làm gì được trong khi đang đi chơi. Vì chuyến du lịch này đi theo tour và bà không muốn làm bạn bè mất hứng

Thế nên bà Lục đã gọi điện thoại trực tiếp cho Thi Hàm vào đêm khuya. Sau khi nghe xong, Thi Hàm quả thật rất bất ngờ, cô muốn chết đứng luôn

Đêm đó, Thi Hàm đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ thì có một dãy số lạ gọi đến. Cô trầm ngâm một hồi lâu mới dám nghe máy

   "Alo, cho hỏi ai vậy?"

   "Là tôi, mẹ của Cẩn Mai, chắc cô không xa lạ gì lắm nhỉ"

Biết được ai ở đâu dây bên kia, cô có hơi ngạc nhiên, không biết tại sao đã trễ vậy rồi mà bà Lục còn gọi đến. Đó giờ chưa thấy lần nào, trong lòng cô bắt đầu có linh cảm bất an

   "Không biết phu nhân gọi tôi vào giờ này là có chuyện gì không ạ?"

   "Tôi là người không thích dài dòng nên sẽ đi thẳng vào vấn đề chính. Cô và con gái tôi thật ra là quan hệ như thế nào?"

   Tay chân của cô run lên cầm cập vì bị hỏi bất ngờ về chuyện này. Cô hồi hộp, trong lòng nóng nảy và sợ hãi

Đầu óc rối bời lên không biết tại sao bà Lục lại hỏi đến chuyện này, chẳng lẽ. . .

   "Không có quan hệ gì cả, tôi là người hầu riêng của tiểu thư trước giờ vẫn vậy"

    "Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba hay sao mà nói vậy, ai tin? Tốt nhất là cô nên thành thật, chứ đừng để tôi phải ra tay. Tôi là quá nhân từ nên cô muốn sao thì làm theo ý muốn à"

Biết không thể nào che giấu thêm nữa, Thi Hàm mím chặt đôi môi thành một đường thẳng, hai tay giữ lấy góc áo. Cô sợ lắm, sợ rằng mình nói ra thì bà ta sẽ đuổi việc cô ngay tức khắc

Nhưng thôi cô hiểu, bà ta hỏi vậy chắc chắn đã biết được rồi nên cô không muốn giấu diếm nữa

   "Là tôi yêu tiểu thư và cô ấy cũng yêu tôi. . ."

   "Vô lí!! Cô nghĩ mình là ai mà nói yêu con gái tôi, hơn nữa, tôi không muốn con gái tôi yêu người cùng giới, chuyện này không thể xảy ra được"

Nghe giọng nói tức giận bên kia thông qua điện thoại khiến Thi Hàm giật mình, không nghĩ là bà Lục nổi giận đến vậy. Cô thấy bối rối lắm, không nói được gì nữa rồi

    "Tôi cho cô sự lựa chọn, một là thôi việc ngay lập tức, hai là cắt đứt ngay với con gái tôi, cô chọn đi. Nếu như cô vẫn ngoan cố thì đừng trách tôi không báo trước"

Khóc thật rồi, Thi Hàm thật sự đã rơi nước mắt ngay trong đêm thanh vắng. Cô úp mặt xuống gối, nức nở khóc thầm

Cô không muốn Cẩn Mai khó xử, vì nếu nàng biết được chuyện này thì nàng sẽ cãi lời mẹ mà đi theo mình. Cho đến cuối cùng, Thi Hàm chọn cách im lặng

Nằm trên giường, Thi Hàm nhớ lại những ngày trước, đặc biệt là hôm mà cô nói với mẹ mình chuyện bản thân yêu Cẩn Mai

Cho nên mỗi lần Cẩn Mai nhắc đến chuyện tình cảm giữa hai người thì chính Thi Hàm sẽ lãng tránh và không muốn nàng đề cập tới.

.

.

.

.

.

  Thi Hàm có ba ngày để suy nghĩ và đưa ra câu trả lời cuối cùng cho Cẩn Mai.

Hôm nay là ngày thứ nhất.

Vẫn như thường lệ, cô đi lên phòng ngủ của nàng để gọi nàng xuống ăn sáng. Đứng trước cửa, còn chưa kịp gõ nữa là cửa đã tự động mở ra

Thoáng giật mình nhưng phải giữ cho nét mặt tự nhiên hết mức có thể.

Cẩn Mai đánh giá một chút rồi cũng chẳng mở lời thân thiện và vui tươi như ngày nào. Chỉ mới sáng ngày hôm qua cả hai còn vui vẻ nhưng hôm này lại không còn nữa

   "Không cần vào dọn dẹp"

Bỏ lại câu nói đó rồi một mạch đi lướt ngang qua người Thi Hàm nhanh như một cơn gió. Không khí lạnh lùng chưa từng thấy ở nàng

Thi Hàm không nói nên lời, mím chặt môi, đôi mắt mong lung nhìn theo hình bóng ấy mãi thôi. Nàng nhạt nhòa như vậy làm cô không thấy quen chút nào

Vừa đến văn phòng, Tuệ Lâm lập tức đưa hồ sơ của thân chủ cho Cẩn Mai. Vì hôm nay, nàng phải đến chỗ thẩm vấn để bào chữa cho thân chủ mới

Mặc trên người một bộ đồ công sở hết sức nghiêm trang, mái tóc buộc cao lên, phụ kiện đi kèm là mắt kính giả cận và túi xách đựng hồ sơ quan trọng

Thì giống như những bộ phim trên ti vi thường thấy, Cẩn Mai mở cửa bước vào một căn phòng và người nàng thấy đầu tiên chính là một người con trai

Anh ta bất lực ôm đầu vì thế nàng không nhận biết anh ta là ai. 

Anh nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng giày cao gót bước vào, trong đầu cũng thầm đoán là luật sư đến. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên xem, một giây nào đó anh đứng hình trước người con gái ấy

Không chỉ anh mà Cẩn Mai cũng thế, nàng hơi ngạc nhiên khi gặp lại anh trong hoàn cảnh này.

Nhan Nhược Đông chính là bạn thời đại học của Cẩn Mai, vì lúc đó anh đã từng theo đuổi nàng một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng nàng không có chấp nhận, chỉ xem anh là bạn bè thân thiết, đôi bạn cùng tiến

Đến bây giờ gặp lại nhau, cả hai vẫn nhớ nhau như in. Anh thấy vui lắm, nụ cười trên môi bất giác mỉm cười

Nhược Đông có chút hổ thẹn, sau có thể gặp lại người thầm thương tại phòng thẩm vấn này. Thật là muốn chốn cho rồi, anh không nghĩ nàng là luật sư bào chữa cho mình

  "Thật không biết phải nói như thế nào. . .lại gặp cậu ở nơi này"- Nhược Đông ngượng ngùng gãi cổ

   "Mình cũng bất ngờ nhưng mà tại sao cậu lại. . ."- Cẩn Mai ngập ngừng

Thế là Nhược Đông thành thật kể lại mọi chuyện cho Cẩn Mai nghe. Chuyện là anh không có sử dụng chất cấm, có người cố ý hãm hại mình.

Nhược Đông nói rằng, tối đêm qua anh đến quán bar chơi, vì muốn giải vây cho cô gái kia khỏi đám du côn nên bọn chúng đã nhét ma túy vào túi của mình rồi báo cảnh sát

Anh bị oan, có nói cách mấy thì cũng không ai tin, thế là bị bắt về đây và đợi luật sư

   "Nói tóm lại, mình không có sử dụng chất cấm nên cậu hãy tin mình"

   "Mình tin cậu mà, mọi chuyện cứ để một tay mình giải quyết"- Cẩn Mai tự tín với lời nói của mình

Sau đó hai người cùng trao đổi với nhau để thêm bằng chứng chỉ ra Nhược Đông bị người khác cố tình hại. Tiếp đó, Cẩn Mai lái xe trực tiếp đến quán bar đó để kiểm tra camera giám sát

Ông chủ quán cũng rất nhiệt tình và phối hợp, ông mở lại tất cả video cho Cẩn Mai xem và kiểm tra. Và rồi hình ảnh Nhược Đông bị đám người đó chơi xấu đã lọt vào mắt nàng

Camera ở góc độ này thấy toàn bộ hành vi của bọn chúng, nàng nhếch mép cười.

Không quá nửa ngày là Cẩn Mai đã có bằng chứng chứng minh Nhược Đông vô tội. Phía bên cảnh sát được nàng cho xem lại clip đó và xác nhận anh được trả tự do

Nhược Đông mừng rỡ cảm ơn Cẩn Mai quá trời quá đất luôn, anh sợ nếu như dính đến mấy vụ này thì ba sẽ cạo đầu và đá anh ra khỏi nhà

Đứng bên ngoài trụ sở cảnh sát, Nhược Đông không thể ngăn nụ cười ấy trên môi. Một lần nữa cảm ơn nàng

   "Cảm ơn cậu nhiều lắm Cẩn Mai! Nếu không có cậu, không biết mình sẽ như thế nào nữa"

   "Có gì đâu! Bạn bè với nhau giúp đỡ là chuyện nên làm, với lại đây là công việc của mình mà"

Nhược Đông suy nghĩ gì đó rồi tiếp lời: "Hay là tối nay mình mời cậu đi ăn tối nha, xem như cảm ơn được không?"

   "Tối nay sao?"

   "Đúng rồi! Lâu ngày gặp lại, chẳng lẽ cậu không muốn đi?"

   "Ừm được thôi, vậy hẹn cậu tối gặp"

   "Oke! Tối gặp"

Đợi chiếc xe Cẩn Mai chạy ra khỏi cổng, Nhược Đông vẫn đứng đây nhìn. Anh thấy tim mình đập nhanh hơn khi đứng gần và nói chuyện với nàng

Không ngờ là đến bây giờ cảm giác ấy nó vẫn không thay đổi, vẫn thấy xao xuyến

    "Cậu vẫn xinh đẹp trong mắt mình, không biết là cậu có người yêu chưa nhỉ? Chắc lần này mình phải nắm chặt cơ hội để theo đuổi cậu như lúc trước"

Vì thời đó, chuyện Nhược Đông thích và theo đuổi Cẩn Mai ai ai trong trường cũng biết. Họ được mọi người nói là một cặp trời sinh

Trai tài gái sắc, cả hai hoàn toàn xứng đáng để có nhau

Vừa lúc này có một cậu bé nhỏ đi chung với mẹ của nó đi ngang qua. Nó thấy Nhược Đông đứng lẩm bẩm một mình thì sinh ra thắc mắc, nó xoay đầu hỏi mẹ

   "Mẹ ơi, chú này bị gì mà đứng nói chuyện một mình vậy mẹ"

Mẹ nó thấy vậy liền che miệng nó lại, kéo đi nhanh qua: "Con đừng hỏi, mẹ nghĩ chú đó có vấn đề về thần kinh. Chắc được thả ra, vui quá mới bị vậy. Đẹp trai mà đầu có vấn đề, đúng là uổng thiệt"

Bình Luận (0)
Comment