Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được liếc nhìn hai người Nguyên Bình đại đế và Ngụy Bá Ngọc, thổn thức cảm khái: "Haiz, Bắc Châu vốn cũng là một quốc gia có thực lực mạnh, xuất một 'Ngọa Long' đã đủ hao tâm rồi, lại xuất thêm một 'Phượng Sồ', quốc gia này không đi xuống mới lạ."
Một chuỗi oán giận say sưa của Vương Ly Tiên khiến Nguyên Bình đại đế và Ngụy Bá Ngọc đều tái xanh mặt mày, á khẩu cạn lời.
Hai vị thánh chủ của Kim Quang thánh địa và Đông Vũ thánh địa cũng không nhịn được thầm gật đầu, lòng có cảm giác bi ai.
Một Nguyên Bình, một Ngụy Vương đều không khiến người ta yên tâm, kết bạn làm việc cùng bọn họ thật sự không dễ dàng. Về điểm này, không có ai có quyền lên tiếng hơn bọn họ.
"Được rồi được rồi, lời đã nói tới thế này rồi, trẫm thân là đại đế, quả thực phải dìu đỡ thế gia nhân tộc có tiềm lực." May mà Nguyên Bình đại đế cũng là người có da mặt đủ dày, chớp mắt đã đổi ý: "Bốn phần, ta chia cho Vương thị các ngươi bốn phần. Đây đã là cực hạn mà ta có thể nhường. Nếu tư sản mất quá nhiều thì quốc lực Đại Châu ta sẽ biến tướng suy yếu."
"Đại đế gia gia nói vậy là sai rồi. Nhân tộc của Tiên Triều nhất mạch chúng ta chính là thể chung mệnh vận, bảo vật và tư sản lưu động nội bộ ngược lại sẽ thúc đẩy sự phân phối hợp lý tài nguyên. Ví dụ nói Vương thị chúng ta, sở hữu tam quan và cảm giác trách nhiệm xã hội tốt, một khi mạnh lên chắc chắn sẽ cống hiến rất lớn cho nhân tộc." Vương Ly Tiên đĩnh đạc mà nói: "Bất luận là chống lại Xích Nguyệt Ma Triều hay là thiên ma ngoại vực, Vương thị ta đều không đùn đẩy."
Trong Tộc Học, tuy Vương Ly Tiên thuộc cấp độ học tra tra, nhưng tốt xấu cũng tốt nghiệp từ Tộc Học trung đẳng, nền tảng lý luận vẫn tương đối vững chắc.
Hơn nữa từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của phụ thân, lui tới với đại lão các phương, nàng chứng kiến nhiều, nói chuyện đương nhiên cũng cái nào ra cái đó.
Ngay cả hai thánh chủ Kim Quang và Đông Vũ nghe xong cũng ậm ừ gật đầu.
Lời này nghe rất có đạo lý. Mọi người đều là cống hiến cho nhân tộc, dựa vào cái gì Nguyên Bình đại đế ngài đòi chiếm phần nhiều? Hơn nữa tài nguyên nằm trong tay Nguyên Bình ngài, cũng không thấy đạt hiệu quả lớn nhất.
"Nguyên Bình à, được rồi đó." Đông Vũ thánh chủ nhíu mày khuyên: "Lần này nếu không phải Vương thị người ta cảnh giác, phát hiện bất ổn sớm, còn ra tay giúp sức, Cơ thị các ngươi phiền phức lớn rồi."
"Đúng đó đúng đó." Đại mỹ nhân ban nãy cầm gạch đập người Kim Quang thánh chủ cũng phụ họa một bên: "Thấy người ta tuổi còn nhỏ, biết đại thể hiểu đại cục như vậy, ngươi cũng không ngại lấy chiến lợi phẩm của người ta chứ?"
Nguyên Bình đại đế tức giận tới vểnh râu.
Hai người các ngươi sao lại giúp người ngoài? Thật là 'con bán ruộng cha không biết đau lòng"! Thứ được chia ra đâu phải đồ của các ngươi?
Nhưng bây giờ Nguyên Bình đại đế đã thành "mục tiêu công kích", ông ta bất đắc dĩ chỉ đành cắn răng thi triển kế hoãn binh: "Bây giờ chúng ta vừa mới bắt được người, còn chưa kịp thống kế tài nguyên của Ngụy Vương Phủ, bây giờ nói cái này hơi sớm, chi bằng sau khi trở về liệt ra sổ, chúng ta từ từ chia."
"Nguyên Bình đại đế ngài yên tâm, về điểm này ta đã sớm chuẩn bị rồi." Vương Ly Tiên nói xong, "xoạt" một tiếng kéo ra một xấp danh sách: "Theo ta tìm hiểu sơ bộ, Ngụy thị có tổng cộng một bộ bảo điển truyền thừa Lăng Hư, một chiếc đạo khí Lục Dương Bảo Đăng, mười một truyền thừa chi địa Thần Thông, hai mươi sáu món linh bảo thần thông, ba mươi mẫu linh điền thánh phẩm, năm trăm mẫu linh điền cực phẩm, một cây linh thực thập giai, sản nghiệp trạch viện linh thú gia tộc."
Vương Ly Tiên vừa lật vừa đọc, nói tới phía sau có hơi miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát gấp danh sách lại, ngẩng đầu nhìn Nguyên Bình đại đế: "Phía sau quá nhiều, ta không liệt kê từng cái được. Tóm lại, phân phối tài vật cụ thể, Vương thị chúng ta sẽ có đoàn đội tài vụ chuyên nghiệp tới thẩm hạch, bây giờ chúng ta nói chuyện phân chia bảo vật trước đi."
Mọi người nhìn tới trợn mắt há mồm.
Công tác chuẩn bị của Vương thị thật sự cũng quá chu đáo rồi nhỉ? Cư nhiên ngnay cả danh sách nội tình của Ngụy Vương Phủ cũng chuẩn bị xong rồi?
Đặc biệt là Ngụy Bá Ngọc, chán nản tới câm nín.
Sự hiểu biết của đối phương về tư sản của Ngụy Vương Phủ còn chi tiết toàn diện hơn cả Ngụy Vương như ông ta, đây là âm thầm điều tra bao lâu? Chẳng trách lần này Ngụy Vương Phủ lại thua thê thảm như vậy.
Sau khi Vương Ly Tiên báo ra một chuỗi số liệu, tùy tiện nói: "Vương thị chúng ta lấy một bảo điển."
"Không được!" Nguyên Bình đại đế vừa nghe thấy câu này đã bùng nổ, kiên quyết không nhường: "Cái khác còn có thể nói, bảo điển không được! Đại Châu ta thiếu đi một bộ bảo điển, há chẳng phải tương lai thiếu đi một Lăng Hư cảnh?"
Nói mãi nói mãi, một già một trẻ lại cãi nhau, thậm chí xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu đánh nhau.
Chương 2252: Lãi cao! Tiên nhi đại hiếu nữ (3)Thấy tình thế không ổn, Lạc Già quận chúa và Vương Thủ Nghiệp vội nhào lên, mỗi người kéo Nguyên Bình đại đế và Vương Ly Tiên lại.
"Từ từ nói, chúng ta bàn từ từ, đừng động thủ. Lão tổ à, người ta mới chỉ là đứa trẻ."
"Tiên nhi à, dù sao Nguyên Bình bệ hạ cũng là tiền bối, ngươi cũng chú ý thái độ chút."
Mọi người khuyên mãi khuyên mãi cuối cùng mới khuyên được hai người. Hai người quyết định "dĩ hòa vi quý", ngồi chung một chiếc phi liên trở về.
Trên đường, Lạc Già quận chúa và Vương Thủ Nghiệp đều sợ hãi không thôi, sợ hai người họ lại xé nhau trên đường.
Kinh hồn bạt vía mấy ngày như vậy, đoàn người cuối cùng cũng tới Mộ Tiên thành.
Kết quả điều vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người là khi Nguyên Bình đại đế và Vương Ly Tiên từ trong phi liên đi xuống, thái độ của hai người lại xoay chuyển ngoắt 180 độ, trông cực kỳ hòa thuận.
"Tiên nhi à, ngươi nói đúng, thế gia nhân tộc có tiềm lực giống như Vương thị các ngươi, trẫm lẽ ra nên dìu đỡ nhiều hơn." Nguyên Bình đại đế tỏ vẻ từ bi, hòa ái thân thiết.
"Nguyên Bình gia gia ngài quá khách sáo rồi." Vương Ly Tiên cũng cười rất xinh đẹp thuần khiết, đáng yêu lương thiện giống như tiểu nữ hài nhà hàng xóm: "Ta cũng hiểu chỗ khó khăn khi ngài làm đại đế, lúc trước là Tiên nhi nói chuyện quá khích."
"Không sao không sao, có câu lời trẻ con không cố kỵ, sao trẫm lại so đo với ngươi chứ? Huống hồ rất nhiều lời của Tiên nhi cũng rất có đạo lý, khiến trẫm giác ngộ."
Hai người không còn chống đối lẫn nhau mà mỗi người tự thổi phồng lẫn nhau, cách diễn đạt đó quả thật rất sến sẩm, khiến người xung quanh nghe thấy cũng nổi da gà.
Tâng bốc thương nghiệp nhau một lúc, cuối cùng hai người mới "lưu luyến chia tay".
Trước khi đi, Nguyên Bình đại đế không nhẫn nhịn được, kéo Vương Ly Tiên nói: "Tiên nhi à, ngươi đừng quên chuyện đã hứa với trẫm."
"Nguyên Bình gia gia yên tâm, Tiên nhi xưa nay một ngựa đã ra, không, một lời đã ra bốn ngựa chạy không kịp." Vương Ly Tiên cũng vỗ ngực đảm bảo.
Đợi người đi khỏi, mọi người mới tiếp tục về phủ Lạc Già quận chúa.
Thấy không có người ngoài, cuối cùng Vương Thủ Nghiệp không nhịn được tóm lấy Ly Tiên, thẩm vấn hỏi: "Tiên nhi, rốt cuộc ngươi đã chơi bùa mê gì với bệ hạ?"
Lạc Già quận chúa ở bên cạnh cũng cực kỳ tò mò.
Rốt cuộc Vương Ly Tiên đã dựa vào bản lĩnh gì mà dàn xếp được lão tổ tông keo kiệt kia của nàng ta?
Vương Ly Tiên nhìn Thủ Nghiệp, lại nhìn Lạc Già quận chúa, cười hắc hắc nói: "Ta kiến nghị Nguyên Bình gia gia chọn Linh Tiêu tỷ tỷ làm nữ đế, sau đó cho thất thúc ở rể hoàng thất Bắc Châu, Nguyên Bình gia gia liền rộng rãi hẳn."
"Đây đây đây..." Lạc Già quận chúa vô cùng xấu hổ, nói: "Tiên nhi, ngươi mới tí tuổi, đừng ăn nói lung tung!"
"Con nhóc ngươi, ngay cả thất thúc của ngươi cũng dám đùa bỡn." Vương Thủ Nghiệp vừa buồn cười vừa tức giận nhéo tai của nàng, cười mắng: "Ngươi dám bán ta, sau khi trở về xem cha ngươi có đánh gãy chân của ngươi không? Ta đoán ngươi cũng không có cách hay gì, khả năng cao lại là hứa trị thương cũ cho Nguyên Bình đại đế, tư dưỡng thọ nguyên,...."
"Thất thúc, đau, thất thúc ô ô, ta phát hiện con người thúc chẳng có khiếu gì, không biết đùa, còn nghiêm túc hơn cha ta." Vương Ly Tiên kêu thảm oán giận một câu, sau đó vểnh mặt, không tình nguyện ngửa bài nói: "Không sai, ta đã hứa với Nguyên Bình lão gia tử sẽ giúp ông ấy điều dưỡng thân thể, bổ sung thọ nguyên đã thiệt hại. Ta đây cũng là vì sự phát triển của Vương thị chúng ta."
Lần này, ngay cả Cửu Vĩ yêu đế cũng bị nàng chọc cho tò mò: "Đứa nhóc như ngươi rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu lợi ích cho Vương thị chúng ta?"
Nói tới đây, Vương Ly Tiên lập tức đắc ý: "Không nhiều không nhiều, ngoài Lăng Hư bảo điển thực sự không lấy được, Vương thị chúng ta có thể chia được một món đạo khí, bảy Thần Thông truyền thừa chi địa, mười tám món linh bảo thần thông, trong đó ba món là chiến lợi phẩm, mười lăm món là Ngụy thị Tàng Bảo."
"Ngoài ra, tất cả tư sản lưu động, cố định còn có tiền chuộc tù binh của Ngụy Vương Phủ,...chúng ta đều có thể chia được năm phần! Lần này, chúng ta hời to rồi!" Vương Ly Tiên càng nói càng hưng phấn, đôi mắt to sáng óng ánh: "Ta tính sau đợt này Vương thị chúng ta bất luận là số lượng đạo khí hay là phương diện Thần Thông truyền thừa chi địa, đều sẽ mạnh hơn thế gia Nhất phẩm bình thường nhiều."
Quả thực cũng phải, Ngụy Vương Phủ vốn được coi là thế gia khá giàu có trong hàng thế gia Nhất phẩm, lần này Vương thị chia sẻ gần một nửa nội tình của Ngụy Vương Phủ, nội tình và tích lũy đương nhiên sẽ tăng mạnh.
Đặc biệt là những bảo bối cao cấp kia, ví dụ đạo khí, Thần Thông truyền thừa chi địa,...đều là nền tảng của gia tộc, các gia tộc đều ôm rất chặt, rất nhiều lúc đều có tiền cũng không mua được. Lần này nếu không phải cơ duyên xảo hợp, Vương thị cũng không thể thoắt cái có được nhiều như vậy.
Chương 2253: Lãi cao! Tiên nhi đại hiếu nữ (4)Vương Thủ Nghiệp tính toán trong lòng, lập tức bừng tỉnh ngộ.
Hắn tự hỏi bản thân cũng coi như là một Luyện Đan sư vô cùng xuất chúng, nếu chuyên tâm luyện đan, thu nhập hàng năm rất rất cao. Nhưng so với thu nhập đợt này, chút thu nhập kia của hắn chỉ có thể coi như là hạt cát trong sa mạc.
Sau khi Cửu Vĩ yêu đế kinh ngạc, trong đôi mắt hồ ly sáng rực kia cũng xuất hiện một tia phức tạp khó tỏ.
Trước kia Vương Thủ Triết hứa cho nàng ta một số tiền lớn, thuê nàng ta tới giúp đỡ và bảo vệ Thủ Nghiệp, nàng ta còn suy xét tên Vương Thủ Triết kia có phải là đồ ngốc tiêu pha hoang phí không.
Nhưng bây giờ xem ra người ngốc rõ ràng là bản thân nàng ta.
Mức giá Vương Thủ Triết đưa ra khiến nàng ta không cách nào cự tuyệt kia so với thu hoạch lần này của Vương thị quả thực có thể nói là như cát sa mạc, không đáng nhắc tới.
"Vậy Ngụy thị thì sao? Lẽ nào thật sự phải tịch thu toàn bộ gia sản?" Vương Thủ Nghiệp ngẩn ngơ một lúc cũng từ từ bình tĩnh lại, có hơi không nhẫn tâm: "Ngụy thị to lớn truyền thừa ngần ấy năm, riêng chủ mạch đã ít nhất mấy ngàn người, nhân khẩu trực mạch và chi mạch càng nhiều không kể siết, trong đó chắc chắn có không ít người vô tội."
"Người vô tội đương nhiên có." Lạc Già quận chúa cũng thở dài một tiếng: "Nhưng chế độ thế gia vốn chính là như vậy, giữa thành viên gia tộc chính là quan hệ cùng vinh cùng nhục. Cấu kết Ma Triều sát hại đồng tộc chính là tội lớn, tổ lật nào có trứng lành? Bọn họ đã hưởng thụ lợi ích khi Ngụy thị cường đại mang tới, đương nhiên cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng."
"Dựa theo truyền thống, đa số người ở chủ mạch trực mạch Ngụy thị đều sẽ bị đày vào trong doanh pháo hôi của chiến trường ngoại vực, dùng công chuộc tội. Người già, phụ nữ và trẻ em còn lại cùng với một số chi mạch bàng hệ chủ yếu đều sẽ bị đeo lên lạc ấn tội dân, đày tới biên quận Man Hoang, đời đời khai hoang và lao động, tiếp nhận giáo dục tư tưởng, cho tới khi dùng công rửa sạch tội nghiệt mới có thể được tự do."
"Có điều Nguyên Bình gia gia nói, người sẽ để lại cho họ một phần tài nguyên, hi vọng Đại Châu Ngụy thị có thể bình an vượt qua kỳ tội tộc, kiểm điểm vấn đề của bản thân cho tốt." Vương Ly Tiên cũng cảm khái không thôi: "Nhìn thấy kết cục của Ngụy thị, bây giờ ta có thể hiểu vì sao cha lại coi trọng Tộc Học, coi trọng giáo dục tư tưởng của Tộc Học như vậy."
"Tầm nhìn xa của tứ ca, xưa nay ta luôn bái phục." Vương Thủ Nghiệp nghiêm túc nói: "Huynh ấy vì sự sinh tồn của Vương thị chúng ta, có thể nói là từng bước kinh doanh, tiêu phí không ít tâm lực."
"Đúng vậy, cha rất vất vả." Vương Ly Tiên gật đầu tán đồng nói: "Cho nên ta cũng bắt được tù binh kia rồi, tên gì mà Cửu âm ma sứ, còn rất xinh đẹp. Ta tin cha nhất định sẽ rất thích."
"Ách, ha ha." Vương Thủ Nghiệp cười gượng hai tiếng: "Tiên nhi ngươi thật hiếu thuận."
"Đương nhiên, lần trước ta tới Vạn Yêu quốc chơi, bọn họ nói yêu tộc có bản lĩnh đều cướp một đống vợ." Vương Ly Tiên bày ra dáng vẻ đương nhiên nói: "Cha ta có bản lĩnh như thế, lẽ ra phải cướp thêm mấy cô vợ, nhưng ông ấy ngại mẫu thân lại không buông được sỉ diện, chỉ đành nhọc nữ nhi như ta rồi."
Vương Thủ Nghiệp câm nín hỏi trời xanh: "Ngươi thật sự quá hiểu cha ngươi rồi."
Gần như là cùng một khoảng thời gian, Linh Cừ đại lục.
So với Mộ Chân đại lục và Biên Hoang đại lục, diện tích chỉnh thể của Linh Cừ đại lục không hẳn là lớn, nếu không tính lãnh hải, ước chừng chỉ to bằng một nửa chúng. Cũng vì vậy, trên vùng đại lục này cũng chỉ có hai quốc gia, một nước tên Lương, một nước tên Yên.
Đương nhiên do thói quen, bình thường họ cũng sẽ được gọi là Nam Lương và Bắc Yên.
Trong đó, hoàng thất Nam Lương Khương thị chính là phân gia ra từ Tiên Triều Hàn Nguyệt Khương thị, do đó Lương quốc được xây dựng cũng là một trong những nước phe cánh của Tiên Triều.
Mà hoàng thất Bắc Yên Cầu thị lại phân ra từ Ma Triều. Chủ mạch của nó là Xích Nguyệt Cầu thị, cho tới nay vẫn là một trong những thế gia thượng lưu của Xích Nguyệt Ma Triều, nội tình tương đối hùng hậu.
Bởi vì nguyên do lập trường và một số nguyên do lịch sử, hai nước Lương Yên từ khi lập quốc tới nay vẫn luôn không ngừng phân tranh, thường bùng nổ chiến tranh.
Mà mấy chục năm gần đây, phân tranh giữa hai nước càng đạt tới mức quyết liệt, có xu thế ta sống ngươi chết, phân ra thắng thua.
Bọn họ quay quanh Thiên Hoài Hà uốn lượn đông tây, phân tách thành hai quận lớn là Hoài âm và Hoài Dương, tiến hành giằng co quy mô lớn, tùy thời phát động tiến công.
Hoài Dương quận, Hoài âm quận chính là một trong những điểm mâu thuẫn chủ yếu giữa Bắc Yên và Nam Lương, nhìn từ lịch sử, nước nào mạnh hơn chút thì sẽ đồng thời chiếm cứ hai quận Hoài m, Hoài Dương.
Nhưng nếu thực lực hai nước không chênh lệch nhiều thì mỗi bên sẽ chiếm một quận, song phương giằng co.
Chương 2254: Lãi cao! Tiên nhi đại hiếu nữ (5)Thực lực tổng thể của hai nước Lương Yên hiện nay tương đương nhau, đương nhiên là Nam Lương chiếm Hoài Dương quận, mà Bắc Yên chiếm Hoài âm quận.
Hoài Hà rộng mấy chục dặm.
Quận thành của hai quận đều được xây dựng dựa sông hiếm có, đều nằm trên tiết điểm mấu chốt thông hành đường sông. Có người nói, qua sông nào có tiết điểm gì? Tùy tiện tìm một cái bờ chẳng phải qua được rồi sao?
Trên thực tế không phải như vậy, phần lớn các dòng sông lớn, ở hai bên bờ đều là vùng hoang vắng, có rừng rậm đầm lầy, ao hồ lớn nhỏ, hai bên bờ càng sẽ có đồi núi trập trùng. Trong hoàn cảnh này mà vượt sông, cao thủ quy mô nhỏ hành động đương nhiên không thành vấn đề, Thiên Nhân cảnh thậm chí có thể dễ dàng bay qua.
Nhưng đại quân hành động lại rất khó, trừ phi một đường gặp núi mở núi, gặp nước bắc cầu.
Nhưng cho dù như vậy, trong môi trường ác liệt, đại quân miễn cưỡng băng qua dòng sông rộng mấy chục dặm, rất có thể bị địch tập kích, gây nên tổn thất nghiêm trọng.
Cho dù có bộ đội may mắn vượt qua, lại rơi vào tâm địch, dễ bị vây quét.
Càng huống chi bất luận là Hoài âm quận hay là Hoài Dương quận, địa điểm thích hợp hai bên bờ đều đã xây dựng công trình phòng ngự như vệ thành, quan ải, thậm chí là thành lũy đóng quân.
Bởi vậy quân đội quy mô lớn hai mươi lăm vạn mỗi phe giằng co lẫn nhau đều là không ngừng tiến hành tiến công mang tính thăm dò quy mô nhỏ, ý đồ tìm được nhược điểm phòng ngự của đối phương, từ đó lấy ưu thế cục bộ mà tích lũy thành ưu thế tổng thể.
Có thể thấy, đây đã định sẵn là một cuộc chiến tiêu hao lâu dài.
Cuộc chiến này không chỉ đơn giản so về quân lực, quốc lực, mà còn so sức nhẫn nhại và kiên trì trong khốn cảnh của hai bên, chỉ cần đợi được ngày đối phương không kiên trì được nữa, thắng lợi cũng sẽ tới.
Nam Lương Trấn Dương thân vương Khương Thừa Dương chính là người xuất chúng trong hàng đích mạch Khương thị thuộc hoàng thất Nam Lương, hai nước có truyền thống đích mạch thủ quốc môn. Mà Trấn Dương thân vương đương thời có năng lực bất phàm, trị quân nghiêm khắc lại rất nhẫn nại.
Ông ta vốn tin chắc bản thân có ưu thế, tin rằng trong trận chiến quân đội với Bắc Yên lần này, cuối cùng ông ta có thể chiến thắng Bắc Ma Yên quốc, tiếp đó thừa thắng giành được Hoài âm quận, giành lại vùng đất đã mất của Đại Lương.
Có Hoài âm quận, Đại Lương giống như cắm một mũi dao nhọn vào bụng Bắc Yên, tiếp đó tiến công lui thủ dễ dàng.
Nhưng thế cục căng thẳng, đột nhiên xuất hiện biến cố.
Bắc Ma Yên quốc không biết khi nào có một nhánh chiến đội tinh nhuệ tiêu chuẩn, đột nhiên đột phá phòng thủ của thành lũy đóng binh bên bờ Đại Lương, tựa như một thanh dao găm cắm vào bụng Đại Lương.
Nơi nó đi qua như đi qua nơi không ngươi, thủ quân hoặc hương dũng binh đoàn địa phương các nơi vốn không ngăn được sự xung kích của chúng, lần lượt thất bại, nó một đường đi tới trắng trợn tàn sát giết chóc.
Trấn Dương thân vương đứng sững trên tường thành, nhìn nước Hoài Hà cuồn cuộn, sắc mặt ngưng trọng dị thường, tình hình địch này khiến ông ta cảm thấy cực kỳ gian nan. Nhánh chiến đoàn kia hành động quỷ dị, thực lực mạnh mẽ, nếu ông ta phái đại quân vây ngăn, không có tám tới mười chiến đoàn thì vốn không làm được gì.
Nhưng nếu ông ta dùng tám tới mười chiến đoàn đi vây quét hậu phương, tiền tuyến chắc chắn sẽ lập tức bạo phát ra hội chiến.
"Thân vương điện hạ, không hay rồi!" Lại có thống lĩnh thân vệ lập tức tới báo cáo.
Sắc mặt Trấn Dương thân vương đại biến, lẽ nào lại có tin dữ truyền tới?
"Thân vương điện hạ! Lộc Bình thành thất thủ!"
"Lục Bình thành cũng thất thủ rồi?" Sắc mặt Trấn Dương thân vương trở nên tức giận: "Không phải đã dùng Linh Diều thông báo cho thành thủ Lưu Chấn Đào của Lục Bình thành rồi sao? Bảo hắn tổ chức thế gia hương dũng dân phòng, một khi phát hiện địch lập tức thông báo cho bổn vương, chiếm thành dựa vào trận pháp phòng thủ và hương dũng cùng tử thủ Lục Bình thành."
"Như vậy, chỉ cần có thể kéo dài vài ngày, bổn vương chỉ cần dẫn thân vệ doanh nhanh chóng đuổi tới thì có thể phối hợp với họ cấp tốc giải quyết, sau đó lại mau chóng về phòng thủ!"
Trấn Dương thân vương chẳng những dùng Linh Diều thông báo cho Lưu Chấn Đào ở Lục Bình thành, trên thực tế, ông ta cũng đã thông báo với tất cả các vệ thành mà hậu phương có thể thông báo được, đã định ra chiến thuật này.
"Lẽ nào? Là Lưu Chấn Đào làm trái quân lệnh, bị địch dùng chiến thuật dụ địch dụ dỗ xuất thành? Sau đó thất bại?" Trấn Dương thân vương âm tình bất định nói, trong khoảng thời gian ngắn, lão bách tính chắc chắn không thể nào rút lui vào trong thành, đối phương hoàn toàn có không gian chiến thuật thực hiện đồ sát bình dân, dụ địch ra khỏi lồng.
"Không, không phải vậy." Thống lĩnh thân vệ mồ hôi đầm đìa bẩm báo: "Theo chiến báo Lục Bình thành do Lưu Chấn Đào gửi về, đối phương đã thực hiện chiến thuật cường công, chỉ, chỉ một ngày."
Chương 2255: Vương An Nghiệp giá lâm chiến trường (1)"Chỉ một ngày cũng không thủ được?" Sắc mặt của Trấn Dương thân vương xấu đi: "Lẽ nào là Huyền Sơn Thiết Kỵ của Nam Yên giả trang thành chiến đoàn bình thường?"
Huyền Sơn Thiết Kỵ chính là cấm vệ quân hoàng gia của Nam Yên quốc, cũng là một nhánh quân đội có lực chiến đấu mạnh nhất trong tất cả quân đội Nam Yên quốc.
Có thể xé tan phòng ngự của bọn họ, khiến họ không kịp trở tay, một đường công thành lược địa trong nội cảnh Đại Lương, trong vòng một ngày cường công chiếm được Lục Bình thành có thế gia hương dũng phòng ngự, ngoài Huyền Sơn Thiết Kỵ ra, ông ta không nghĩ ra được đội ngũ nào có thể làm được tới mức này.
Không đúng không đúng!
Sắc mặt của Trấn Dương thân vương trở nên dị thường cổ quái: "Chắc chắn không phải là Huyền Sơn Thiết Kỵ, Huyền Sơn Thiết Kỵ chính là cấm vệ quân của hoàng thất Ma Yên, thực lực tuy mạnh, yếu vụ hàng đầu lại là bảo vệ kinh thành. Trừ phi Nguyên Cảnh đại đế của Nam Yên quốc ngự giá thân chinh, nếu không tuyệt đối sẽ không động thủ. Hơn nữa bệ hạ của chúng ta cũng đang trông chừng Nguyên Cảnh đại đế, một khi đại đế phía đối phương hành động, đương nhiên phía ta cũng sẽ tiến hành giữ chân!"
"Lẽ nào là?" Trấn Dương thân vương lạnh băng nói: "Ma Triều ra tay rồi?"
"Điện hạ, không thể nào?" Thống lĩnh thân vệ cũng không dám tin nói: "Phiên hiệu và quân kỳ quân phục mà nhánh chiến đoàn kia dùng đều là của Bắc Yên quốc. Hơn nữa nếu Ma Triều ra tay, há chẳng phải muốn khơi mào chiến sự lớn hơn?"
"Sao lại không thể?" Trấn Dương thân vương cười lạnh nói: "Có lẽ đối phương muốn tốc chiến tốc thắng, gây chuyện đã rồi sau đó để Tiên Triều và Ma Triều tự giằng co."
Cũng chính vào lúc này, một bức mật hàm tới từ đại đế Lương quốc cũng do thân vệ đưa tới tay Trấn Dương thân vương, ông ta lùi sau ngó trái phải, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.
Cùng một khoảng thời gian.
Khu khống chế Yên quốc, quận thành Hoài âm quận.
Là trạm tiền tiêu tiến công Bắc Lương, Hoài âm quận thành đã sớm được triều đình điều động, là nơi đóng trú của đại quân Nam Yên.
Dĩ nhiên thân vương phủ trong quận thành cũng trở thành "đại trướng trung quân" tạm thời.
Lúc này.
Trong phủ Hoài âm thân vương.
Sảnh đại yến hội từng được dùng để mở tiệc đãi khách đã trở thành sảnh hội nghị, dùng để triệu tập hội nghị tác chiến. Bố cục trong sảnh cơ bản không có thay đổi gì, chỉ là đã dỡ đi những vật trang trí xa xỉ, chỉ giữ lại một số công năng cơ bản.
Ngoài ra, vị trí trung tâm đại sảnh còn bày một sa bàn lớn, trên sa bàn dùng đất cát có màu sắc khác nhau mô phỏng ra biến hóa địa hình xung quanh Hoài âm quận và Hoài Dương quận, cùng với bố trí quân sự của song phương.
Xoay quanh sa bàn, nguyên soái tập đoàn chủ lực Yên quốc là Hoài âm thân vương đang tiến hành một buổi hội nghị quân đoàn trưởng với các thành viên nòng cốt khác trong quân đoàn.
Hoài âm thân vương chính là nam tử trung niên khí vũ hiên ngang, tướng mạo uy nghiêm, khí độ bất phàm. Vì quanh năm tọa trấn chiến trường, trên người ông ta mang một cỗ sát khí đặc hữu của người quân lữ, trông cực kỳ dọa người.
Những người có mặt khác cũng đều là quân đoàn trưởng của các quân đoàn, mỗi người đều mang theo sát khí, khí thế bức người, trông cực kỳ khó chọc.
Bận rộn cả ngày khiến sắc mặt của mọi người đều có chút uể oải, nhưng lúc này biểu cảm trên gương mặt của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc.
"Hôm nay triệu tập các vị tới chính là có tình báo quân sự quan trọng thông báo tới các vị." Hoài âm thân vương nghiêm mặt nói: "Theo tin tức được Ma Chuẩn chiến đoàn đã trà trộn vào Lương quốc bí mật truyền về, chiến thuật cách đánh của bọn họ vô cùng thành công, trong thời gian ngắn đã hạ được mấy thành."
"Tốt quá rồi! Kết quả này chắc chắn sẽ khiến Trấn Dương lão cẩu và Khánh Dự lão tặc kia đau đầu chết mất." Một quân đoàn trưởng khá trẻ vui vẻ ra mặt, đập bàn kinh hỉ không thôi.
Thấy mọi người đồng loạt nhìn sang, hắn ta vội vàng thu liễm biểu cảm, trên mặt vẫn mang theo hỉ sắc.
Phải biết trong cuộc chiến giằng co với tập đoàn quân chủ lực của Lương quốc, Yên quốc tổng cộng điều động tập kết năm quân đoàn, số lượng binh mã đạt tới hai mươi mấy vạn người.
Trừ bỏ những thủ quân địa phương đóng giữ vệ thành cùng với binh lực đầu nhập trên chiến trường ngoại vực, trên dưới cả nước phần lớn quân chủ lực đều đã tập kết trong Hoài âm quận.
Trong trận giằng co và cầm cự kéo dài hơn năm mươi năm, hai nước đều tổn thất nặng nề, bây giờ đã rơi vào trong trạng thái uể oải và cảm xúc chán ghét chiến tranh, quốc lực cũng đang không ngừng suy kiệt dưới sự bào mòn của chiến tranh.
Hiện nay, bất luận là Lương quốc hay là Yên quốc đều muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến kéo dài này.
Chỉ là chiến đấu nhiều năm, thù hận giữa hai bên ngày càng lớn, sớm đã ủ thành huyết hải thâm thù, nếu ai dám đề nghị hòa giải, khả năng cao không thoát khỏi kết cục bị phun nước bọt ngập đầu. Vì vậy, kết quả tốt nhất chính là giành được thắng lợi mang tính ưu thế trong hội chiến, bức ép đối phương chủ động cầu hòa.
Chương 2256: Vương An Nghiệp giá lâm chiến trường (2)Do vậy, theo dòng chảy thời gian, bầu không khí của hội chiến tập đoàn quân chủ lực song phương cũng ngày càng mãnh liệt.
Tin tức này của Hoài âm thân vương có thể nói đã tiêm vào mỗi mũi cường tâm cho mọi người, khiến trên mặt các quân đoàn trưởng dự họp đều lộ ra hỉ sắc.
Trong đó, quân đoàn trưởng An Hải thân vương phụ trách quân đoàn An Hải, cánh tả tập đoàn quân, cũng rộ lên vui mừng, xoa cằm suy nghĩ: "Bây giờ Khánh Dự lão tặc và thân vệ cấm quân Xích Hỏa Trọng Kỵ của ông ta đều bị bệ hạ và Huyền Sơn Thiết Kỵ giữ chân ở Đông Hải cảng. Mà chủ lực Thần Thông cảnh ở thánh địa hai nước cũng đều cầm cự lẫn nhau. Lần này, tình cảnh của Trấn Dương lão cẩu chật vật rồi."
"Bổn vương phải xem xem, Trấn Dương lão cẩu rốt cuộc sẽ lựa chọn chia binh về phòng ngự hay là bị bức tới giậu đổ bìm leo, vượt sông quyết chiến với ta trước."
"Về phòng ngự là không thể. Ma Chuẩn chiến đoàn chính là chiến đoàn tinh nhuệ của Triều thị, thực lực tổng hợp không thua gì cấm quân Huyền Sơn Thiết Kỵ của nước ta." Hắc Dương quân đoàn trưởng Hắc Dương thân vương phụ trách đại quân cánh hữu cười lạnh không thôi: "Nếu Bắc Lương muốn kéo lưới vây giết Ma Chuẩn chiến đoàn, chi viện thiếu coi như không, muốn chiếm cứ ưu thế trong vây quét, Trấn Dương lão tặc ít nhất phải phái một nhánh năm vạn người chỉnh biên quân đoàn quay về phòng ngự. Hắc hắc, nếu ông ta thật sự to gan như vậy, tập đoàn quân chủ lực của ta có thể thừa cơ vượt sông, chiến một trận chính diện với tập đoàn quân Lương quốc."Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2
"Hắc hắc binh lực nằm trong tay Trấn Dương lão cẩu ngang ngửa bên chúng ta, nếu bớt đi một nhánh quân đoàn chỉnh biên, Trấn Dương lão tặc làm sao có thể ngăn được thế công của quân ta?"
Nguyên soái Hoài âm thân vương gật đầu, khẳng định dự tính của đối phương, sau đó bình tĩnh phân tích nói: "Với 'giao tình' giao thủ năm mươi năm giữa bổn vương và Trấn Dương, hắn ta rất có thể sẽ không chi viện mà lựa chọn qua sông trước, vén màn cuộc chiến chính diện của tập đoàn quân chủ lực song phương. Thắng rồi, Ma Chuẩn chiến đoàn đơn độc thâm nhập kia chính là ba ba trong vại. Thua thì chỉ có thể ngoan ngoãn chịu hậu quả chiến bại. Với cá tính của vị ở Tiên Triều kia, đương nhiên không thể nhìn Lương quốc hoàn toàn bị diệt."
"Lương quốc vừa định bại cục, Tiên Triều nhúng tay là chuyện chắc chắn, chiến lược tốt nhất hiện nay của Đại Yên quốc ta chính là mau chóng đánh tan tập đoàn quân Lương quốc và dùng tốc độ nhanh nhất càn quét vào, công chiếm ba quận Hoài Dương, Cẩm Phong, Phú Đồng. Đến lúc đó, cho dù Tiên Triều phản ứng nhúng tay vào, vì Lương quốc đã bại, lúc đàm phán, Ma Hoàng bệ hạ cũng có thể giành ra một quận Phú Đồng làm chiến lược chu toàn."
Giành được ba quận!
Hiện tại, hai nước Lương Yên mỗi bên chỉ mới có chín quận, nếu thật sự có thể thoắt cái giành được ba quận, vậy tương lai chính là mười hai đấu sáu, cho dù cuối cùng vì chiến lược hòa giải không thể không nôn ra một quận, tương lai cũng là cục diện mười một đấu bảy.
Một khi thế cục này ổn định trăm ngàn năm, Yên quốc tiêu hóa hết những lợi ích do điều này mang tới, quốc lực đại thịnh, đến chừng đó Lương quốc lấy gì chống lại Yên quốc?
Nếu đại chiến tiên ma lần sau mở màn, nói không chừng Yên quốc có thể thừa thế tiêu diệt Lương quốc, độc bá Linh Cừ đại lục.
Cơ hội kiến công lập nghiệp như vậy, nghĩ thôi cũng khiến các vị quân đoàn trưởng vô cùng hưng phấn.
"Vì vậy dưới chiến lược bố trí, kế hoạch của bổn vương, một khi Trấn Dương thân vương chủ động xuất kích, quân ta cũng sẽ từ bỏ tư thái phòng thủ, thừa thế xông lên, nhanh chóng tiếp trận toàn diện. Đến lúc đó, An Hải thân vương giữ cánh tả quân ta phụ trách cầm chân Khánh Phong quân đoàn của quân địch. Và lệnh viện binh Ma Thi chiến đoàn của Triều thị nhanh chóng vây tới phía sau Khánh Phong quân đoàn, liên thủ với bộ ngươi đánh tan Khánh Phong quân đoàn." Nguyên soái Hoài âm thân vương nghiêm túc phân phó: "Trận chiến này cực kỳ quan trọng, không được xảy ra sai sót."
An Hải thân vương nghiêm mặt, lập tức nói: "Quân ta lãnh mệnh."
"Hắc Dương thân vương nghe lệnh. Hắc Dương quân đoàn cánh phải do ngươi phụ trách cũng thực hiện chiến thuật tương tự, một khi quân đoàn tiền phong của ta tiếp trận toàn diện với quân địch, lập tức liên thủ với viện binh Hắc Điêu chiến đoàn đánh tan An Bình quân đoàn của quân địch." Nguyên soái Hoài âm thân vương hạ lệnh nói.
"Nguyên soái yên tâm, Hắc Điêu chiến đoàn có thực lực cực kỳ cường hãn, có bọn họ ở đây, dễ dàng có thể xé rách lớp phòng thủ mỏng như cánh ve và thực hiện chiến thuật vây sau chặn đánh. An Bình quân đoàn chắc sẽ bại." Hắc Dương thân vương vui vẻ lĩnh mệnh.
Trận này một khi thành công, ông ta có thể lập được công lao không nhỏ.
Thấy bọn họ đều hiểu tư duy chiến lược của mình, nguyên soái Hoài âm thân vương hài lòng gật đầu, sau đó lại trịnh trọng căn dặn: "Trận này liên quan tới quốc vận vạn năm của Đại Yên ta, không được lơ là. An Hải, Hắc Dương, hai nhánh quân đoàn của các ngươi sau khi đánh bại quân đoàn phe địch, nhớ kỹ không được tham công truy kích tàn binh, mà phải lập tức chấn chỉnh lại, từ hai hướng đồng thời bọc đánh đường lui của chủ lực quân địch. Chúng ta phải giành được chiến thắng trong cuộc chiến liên quan tới quốc vận trong thời gian ngắn nhất."