Đương nhiên, sở dĩ ông ta không biết xấu hổ liều mạng bám Vương Phú Quý như vậy cũng là vì bây giờ Vương Phú Quý là nhân vật rất có quyền thế ở Tiên Triều, nghe nói ngay cả Tiên Hoàng bệ hạ cũng thầm khen hắn tiền đồ vô lượng.
"Cái này, Chí Đức...huynh." Vương Phú Quý chần chừ một lúc, vẫn từ bỏ việc sửa chữa xưng hô, lắc đầu nói: "Bờ sông rộng lớn, tuy rất nhiều nơi đổ bộ khó khăn nhưng không làm khó được Ma Thi chiến đoàn. Huống hồ vị trí Ưng Ninh Bảo chúng ta hiểm yếu, chính là nơi dễ thủ khó công, có thủ quân phối hợp cùng tác chiến, có thể giảm thiểu tổn thất của quân ta."
Mọi người bồi dưỡng tộc nhân tộc binh đều không dễ dàng, huống chi đó cũng là mạng người rành rành, trong phạm vi có khả năng, hắn đương nhiên phải tận hết khả năng giảm thiểu hi sinh.
"Phú Quý lão tổ nhà ta chính là người đôn hậu, thương tướng sĩ dưới trướng." Một bên khác, một vị đại lão Thần Thông cảnh tên Vương Vũ Hiên vui vẻ cảm khái: "Có thể theo Phú Quý lão tổ cùng tác chiến, chính là phúc khí cả đời của Vũ Hiên."
Ở Trường Ninh Vương thị, đời chữ "Vũ" là trưởng bối.
Nhưng vị đời chữ "Vũ" của Hàn Nguyệt Vương thị này lại là đời chữ "Vũ" đã được đánh vòng, sau khi hai bên đối tộc phổ, Vương Vũ Hiên kia tự nhiên mở miệng gọi lão tổ vô cùng thân thiết, lại cam tâm tình nguyện.
Đùa à, Phú Quý lão tổ là ai?
Đó là phú hào siêu cấp tùy tiện động não là có thể khuấy đảo phong vân trên thị trường Tiên Triều, kiếm được bộn tiền, phủ chủ phủ Xuyến Nam công chúa trong tương lai. Kiểu đại nhân vật này, trong kẽ hở ngón tay tùy tiện dột ra một chút đã có thể khiến "tiểu bối Thần Thông cảnh" cỏn con như hắn ta ăn no rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn ta không dám tự nhận là trưởng bối của Phú Quý. Tiền gặp mặt này không cho nổi.
Lần này Hàn Nguyệt Vương thị dốc sức tương trợ, đưa ra hai chiến doanh tinh nhuệ, còn bổ sung một vị cường giả Thần Thông cảnh cùng với sáu bảy vị cường giả Tử Phủ cảnh để biểu thị sự tích cực hưởng ứng đối với việc Vương Phú Quý kéo quân đoàn.
Vương Phú Quý nhìn xem đám "đại lão" bên cạnh này, áp lực cũng rất lớn.
Hắn vốn không muốn tới, dù sao thì hắn mới mười bốn tuổi, nào có người mới chừng này tuổi đã lên chiến trường? Nhưng nếu không phải hắn đích thân dẫn dắt nhánh "ô hợp" này, không, chiến đoàn liên hợp, e là các thế gia sẽ không thật sự phục, đến lúc đó nội bộ chiến đoàn lộn xộn lên, thật sự thành đám ô hợp.
Dưới việc thương nghị cuối cùng, nếu đã là chiến đoàn do Vương Phú Quý hắn kéo, dĩ nhiên do hắn đích thân dẫn dắt thì tốt hơn.
Haiz, thân là đích trưởng mạch của Vương thị thật không dễ.
Vương Phú Quý vô cùng cảm khái trong lòng.
Hắn mới mười bốn tuổi đã bị ép gánh vác trọng trách của gia tộc, không chỉ phải giúp gia tộc kiếm tiền, mở rộng vòng xã giao thu nạp nhân mạch, thậm chí còn phải kéo chiến đoàn lên tiền tuyến đánh trận.
Cuộc sống như vậy rốt cuộc khi nào mới chấm dứt?
Vương Phú Quý hắn rốt cuộc khi nào mới có thể về Tộc Học Vương thị học Tộc Học cao đẳng?
"Ê a ê a..."
Cây Tụ Tài Vương Bảo Tài và Vương Phú Quý tâm linh tương thông, cảm nhận được sự phiền muộn trong lòng hắn, lập tức an ủi Phú Quý.
Phú Quý Phú Quý đừng lo lắng, đợi chúng ta đánh xong trận này thì cùng vui vẻ về Tộc Học.
Phú Quý thích Tộc Học như thế, vậy Tộc Học chắc chắn là một nơi thú vị.
Đến lúc đó, họ có thể cùng vui vẻ học tập rồi.
Nhưng may là nhánh chiến đoàn chí nguyện liên hợp này tuy chắp vá ra nhưng thực lực tổng thể lại rất mạnh. Dù sao thì các gia tộc như Hàn Nguyệt Ngô thị, Khương thị, Vương thị, Lạc thị đều có quan hệ tốt với phủ Bắc Vực Vương, ngại biên chế hạn chế cùng với suy nghĩ tới sự an toàn của tộc binh nhà mình, tộc binh kéo ra đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Việc này khiến nhánh chiến đoàn liên hợp chắp vá ra này ngược lại có trình độ tu vi bình quân cao nhất trong ba nhánh chiến đoàn.
Vì vậy, Vương Phú Quý cũng vô cùng tự tin với trận chiến này.
Trải qua bố trí chiến thuật, phân tích, giao phó rõ ràng nhiệm vụ tiếp theo của mỗi người , mấy vị đại lão liền giải tán, dựa theo bố trí đã định nên làm gì thì đi làm nấy.
Trong phòng an tĩnh trở lại.
Lúc này, trong âm ảnh phía sau Vương Phú Quý, một bóng dáng xinh đẹp lả lướt xuất hiện.
Đó là một đại mỹ nhân có dung mạo tuyệt đẹp.
Nàng ta có một mái tóc mượt mà đỏ rực, làn da trắng như tuyết, cùng với một đôi mắt rắn màu vàng quỷ dị. Dưới ánh sáng, đồng tử của nàng ta bất giác co rút thành một đường mảnh, trông cực kỳ dọa người nhưng cũng có một loại xinh đẹp động lòng người.
Đại mỹ nhân này hiển nhiên chính là nhân vật quan trọng mà Vương Thủ Triết "trở mặt" với tiểu ma tôn, Âm Xà Ma Cơ, Cơ Nguyệt Nhi.