Những côn trùng này chỉ to cỡ ngón cái, thân hình thon dài, ngoại hình lai giữa muỗi và ong, trông rất bình thường, không hề đặc sắc. Bên dòng nước vốn nhiều muỗi, những côn trùng này hỗn tạp không hề nổi bật, cho dù là Ma Thi chiến đoàn cẩn thận dè chừng cũng không hề phát giác được chút bất thường nào.
Đợi sau khi Ma Thi chiến đoàn hành quân đi, trong bóng tối nặng nề, có một làn sương mù nhẹ bay qua, trong bóng tối hóa thành một nhân hình.
Nhân ảnh này thấp lùn, cạo trọc đầu, trên người mặc một bộ trường bào màu đen gần như dung hòa một thể với bóng tối, chỉ có cổ trùng hung tợn trang trí trên thân bào là có thể thấy loáng thoáng.
Người này hiển nhiên là Cổ sư Man Cổ Tộc đã lâu không gặp, Ngõa Ba Khắc.
Từ sau khi bị Vương Thủ Triết bắt, Ngõa Ba Khắc đã "bỏ tối theo sáng". Sau khi phế thân vương Đức Hinh bị xử tử, ông ta đã trở thành cánh tay đắc lực của thánh nữ Man Cổ Tộc Vương Lạc Tĩnh, cũng trở thành nhịp cầu hữu nghị giữa Vương thị và Man Cổ Tộc, dẫn đội làm công trên địa bàn Vương thị, tích cực kiến thiết quan hệ song phương.
Ông ta biết rõ so với việc lấy lòng thánh nữ Vương Lạc Tĩnh, chi bằng lấy lòng Vương Thủ Triết. Dù sao thì thánh nữ Tĩnh gì đó đều nghe theo tứ ca ca của nàng.
Lần này, Vương Thủ Triết bảo ông ta theo quân tác chiến, Ngõa Ba Khắc không nói hai lời liền dẫn một tốp tinh anh của Man Cổ Tộc theo đoàn dân binh Vương thị cùng tới chiến trường Lương quốc.
"Khặc khặc khặc, Quý công tử quả nhiên là thần cơ diệu toán." Trên gương mặt già đầy hình xăm của Ngõa Ba Khắc lộ ra nụ cười, trông cực kỳ hung tợn: "Đợi lần này bổn trưởng lão theo Quý công tử lập công, sau khi lập được công lao to lớn, Thần Thông truyền thừa chi địa do thánh nữ mới thiết lập kia há có thể thiếu phần ta?"
Trời biết tư chất huyết mạch của ông ta kỳ thực không kém hơn tiền thánh nữ Đại bao nhiêu, chỉ vì không có chân pháp truyền thừa tiếp theo, từ sau khi tiến vào Tử Phủ cảnh, tiến độ tu vi của ông ta vẫn luôn khá chậm chạp. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp lập khế ước với một con Xích Vĩ Ngô Công có huyết mạch thượng cổ, bồi dưỡng nó tới bát giai đỉnh phong thành linh cổ bản mệnh, ông ta cũng không thể thăng cấp tới Tử Phủ cảnh đỉnh phong trong tình huống tu luyện công pháp bất toàn.
Nhưng nếu muốn tiếp tục thăng cấp, dựa vào con Xích Vĩ Ngô Công kia đã không thể nào nữa.
Bây giờ tu vi của ông ta đã đủ rồi, môn pháp tu luyện thiếu cũng đã bổ sung, chỉ thiếu một số cảm ngộ mà thôi, chỉ cần tiến vào trong Thần Thông truyền thừa chi địa đi một vòng là có thể nhanh chóng đột phá Thần Thông cảnh.
Lần này theo đoàn dân binh Vương thị xuất chinh chính là cơ hội của ông ta.
Có thể đột phá Thần Thông cảnh hay không đều xem lần này có thể lập được bao nhiêu chiến công!
Chỉ cần vừa nghĩ tới truyền thừa chi địa thứ hai sắp xây dựng xong trong tộc, Ngõa Ba Khắc đã sục sôi đáy lòng, hận không thể lập tức khai chiến, lập công.
Cuối cùng lại nhìn về hướng Ma Thi chiến đoàn biến mất, thân hình của ông ta lóe lên, lại hóa thành một làn khói nhẹ rời đi.
Đêm, dần sâu.
Trong Ưng Ninh Bảo.
Vương Phú Quý đang nghiên cứu bản đồ sa bàn với mấy vị đầu não của 【 chiến đoàn chí nguyện liên hợp 】 .
Thứ gọi là chiến đoàn chí nguyện liên hợp kỳ thực là một nhánh chiến đoàn tạm thời gom góp ra. Theo lý mà nói, kiểu chiến đoàn chắp đông vá tây này còn có một cách xưng hô khác, đó chính là "đám ô hợp".
Nhưng trên thực tế, nhánh chiến đoàn chí nguyện liên hợp này lại chẳng hề ô hợp tí nào...
Hết cách, thực sự là nhân viên phối trí của chiến đoàn này vượt xa chiến đoàn thường quy.
Trong mười ba chiến doanh, riêng siêu phẩm thế gia Ngô thị đã chiếm ba chiến doanh, xuất một chiến đoàn trưởng Thần Thông cảnh là Ngô Chí Đức.
Không sai, đây là một tộc nhân đời chữ "Chí" của Ngô thị, đều cùng một vai vế với Ngô Chí Vũ của Tiên Triều và Ngô Chí Hành của Đại Càn Ngô thị.
Vì vậy, Ngô Chí Đức có bộ râu hơi trắng, tuổi đã hơn ngàn này chẳng biết xấu hổ gọi Vương Phú Quý là: "Phú Quý hiền đệ, chúng ta ở đây đợi địch mệt rồi tấn công, chi bằng chủ động xuất kích. Dựa vào thực lực của chiến đoàn liên hợp của chúng ta, tiêu diệt nhánh Ma Thi chiến đoàn kia còn không phải dễ như trở bàn tay?"
Da mặt Vương Phú Quý giật giật.
Mỗi lần nghe mấy chữ 【 Phú Quý hiền đệ 】này, hắn đều có kích động muốn đánh người. Lão gia gia, ngài còn già hơn cả lão tổ tông của lão tổ tông nhà ta, rốt cuộc sao lại có mặt mũi gọi ra mấy chữ này?
Chỉ là Ngô Chí Đức người ta nói cũng có lý có chứng, tính từ bên Đại Càn Ngô thị, Ngô Tuyết Ngưng, một trong hai nãi nãi của Phú Quý chính là đời nãi nãi của đời chữ "Chí"...
Cho dù không nói từ bên phía Đại Càn Ngô thị, nói từ tầng đích mạch đại thiên kiêu Ngô Chí Vũ của Hàn Nguyệt Ngô thị và Phú Quý xưng huynh gọi đệ, Ngô Chí Đức ông ta cũng nên gọi Phú Quý một tiếng "hiền đệ".