Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2277 - Chương 2277 - Xoay Chuyển Càn Khôn! Phú Quý Dương Oai Dị Quốc (3)

Chương 2277 - Xoay chuyển càn khôn! Phú Quý dương oai dị quốc (3)
Chương 2277 - Xoay chuyển càn khôn! Phú Quý dương oai dị quốc (3)

Mà nhánh Văn Sơn chiến đoàn được phái ra vội vàng ngăn cản liên quân Vương Phú Quý kia cũng rơi vào trong ác mộng.

Kiểu quân đoàn bình thường này nào có thể ngăn chặn được "chiến đoàn chí nguyện liên hợp" như lang như hổ? Cho dù bọn họ chiếm một số ưu thế địa lý cũng rất nhanh bị tiếng kêu gào đòi lập công cùng Phú Quý của chiến đoàn liên hợp giết cho không còn mảnh giáp.

Hai canh giờ!

Chỉ hai canh giờ, Văn Sơn chiến đoàn đã trở thành công huân của chiến đoàn chí nguyện liên hợp.

Sau khi ung dung đánh bại quân địch, chiến đoàn liên hợp không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp gia tốc hành quân, thế như phá trúc một đường qua ải chém tướng, giết thủng phòng tuyến cánh sườn của An Hải quân đoàn, ngăn cản đường rút lui của An Hải quân đoàn, sau đó hung hăng một đao đâm vào, phối hợp với Khánh Phong quân đoàn chủ lực của đại quân cánh trái, hoàn thành gọng kìm hai phía với An Hải quân đoàn.

Gần như cùng lúc.

Cảng Đông Hải.

Hoài Hà uốn lượn về phía đông trên Linh Cừ đại lục, cảng Đông hải nằm ở cửa biển phía đông. Cảng Đông Hải này từ cổ chí kim đều là vùng giao tranh giữa Lương quốc và Yên quốc.

Nhưng chỉ nói hiện tại, cảng Đông Hải đã rơi vào trong tay Lương quốc.

Nơi này cách nơi giao chiến của chủ lực song phương khoảng mấy trăm dặm, đại đế song phương kiềm chế và trông chừng lẫn nhau tại đây.

Lúc này, trong một hành cung tạm thời ngoài cảng Đông Hải.

Khánh Dự đại đế của Đại Lương đang soi gương hí hoáy chỉnh sửa y phục của mình, một lúc vò nhàu vạt áo, một lúc chỉnh lệch mũ: "Thế này có lẽ được rồi nhỉ? Đủ chật vật rồi chứ?"

Bây giờ ông ta cũng đã hơn hai ngàn tuổi, là cường giả Lăng Hư cảnh mà nói đương kỳ tráng niên, cho dù không cố ý tỏa ra uy thế, một thân khí độ vẫn khiến người ta e dè.

"Không được không được, người đường đường là đại đế, cho dù lo lắng tới đâu, mũ áo cũng không thể loạn." Thấy Khánh Dự đại đế dày vò bản thân ngày càng nhếch nhác, nội thị tử y bên cạnh vội lên ngăn cản, đưa ra chủ ý với ông ta: "Nếu không người đổi áo khoác này đi, làm cho không thành bộ, còn có giày này, đổi một chiếc, giống như người vội vàng không kịp nhìn rõ, mang nhầm vậy."

Nội thị này trông vẫn còn rất trẻ, cũng chỉ mới dáng vẻ thanh niên, làm việc lại cực kỳ có lý, nói chuyện rồi sắp xếp nội thị dưới trướng điều chỉnh cho Khánh Dự đại đế.

Khánh Dự đại đế nhìn hình tượng của mình trong gương, trước mắt cũng sáng lên: "Không tồi, vẫn là tiểu Đức Tử ngươi có cách. Bây giờ như thế này vừa hay, vừa thể hiện sự nóng lòng của trẫm, cũng không tới mức quá khoa trương."

Nói xong, ông ta lại điều chỉnh biểu cảm trong gương: "Tiểu Đức Tử, ngươi xem biểu cảm này của trẫm thì sao, cảm xúc đúng chứ?"

"Bệ hạ yên tâm, biểu cảm này của người tinh chuẩn, hoàn mỹ không chút sơ hở. Hoàn toàn biểu hiện ra nỗi bất an và lo lắng trong lòng người." Tiểu Đức Tử khoác phất trần, cười cung kính: "Nguyên Cảnh đại đế chắc chắn không nhìn ra sơ hở."

Bên này đang bận rộn, ngoài cửa bỗng dưng có nội thị tới báo: "Khởi bẩm bệ hạ, ty trưởng Thái Sử ty tới."

"Cho hắn vào."

Khánh Dự đại đế thuận miệng phân phó một câu.

Rất nhanh, một người trung niên mặc huyền y màu đen đi vào dưới sự dẫn đường của nội thị, cúi người hành lễ với Khánh Dự đại đế: "Thần, ty trưởng Thái Sử ty, Lưu Trường An, bái kiến bệ hạ."

Khánh Dự đại đế tùy ý xua tay: "Miễn lễ đi, mang Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn tới rồi chứ?"

"Hồi bệ hạ, mang tới rồi." Lưu Trường An nói rồi lấy Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn từ trong nhẫn trữ vật ra cho ông ta xem, ngoài mặt lại nghi hoặc khó hiểu: "Bệ hạ người đây là?"

"Lát nữa ngươi theo bên cạnh tiểu Đức Tử, dùng Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn ghi lại tình huống, cụ thể, tiểu Đức Tử sẽ giải thích với ngươi." Khánh Dự đại đế không giải thích quá nhiều với ông ta, lại thuận miệng dặn tiểu Đức Tử: "Tiểu Đức Tử, sau này lỡ như bị đánh, ngươi nhớ bảo vệ sự an toàn của ty trưởng Thái Sử ty. Nhiệm vụ lần này của hắn rất quan trọng, không được sơ sót."

"Thần tuân chỉ."

Hai người đồng loạt lĩnh mệnh.

Dưới sự chỉ điểm của tiểu Đức Tử, ty trưởng Lưu Trường An của Thái Sử ty nhanh chóng làm rõ tình huống, điều chỉnh góc độ quy của Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn, chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.

Sau khi tiếng kêu nhỏ khi Thiên Cơ Lưu Ảnh Bàn khởi động vang lên, Khánh Dự đại đế lập tức tiến vào trạng thái, thần sắc trên mặt "soạt" một cái liền biến.

"Cái gì?" Ông ta cầm tình báo 'vừa đưa tới' trong tay, một mặt "căm giận" và "khủng hoảng": "nhánh tinh nhuệ giết vào nội địa ta lại là Ma Chuẩn chiến đoàn của Triều thị, chẳng những như vậy, tập đoàn quân Yên quốc còn giấu hai nhánh chiến đoàn tinh nhuệ Ma Triều, chia thành hai cánh trái phải phát động tập kích tập đoàn quân ta? Đáng ghét, đáng hận, sao chúng dám? Sao chúng dám? Ma Triều định khai chiến toàn diện với Tiên Triều sao?"

Các nội thị bên cạnh "giật mình", sắc mặt trở nên "tái nhợt" soàn soạt, "hoảng loạn không thôi".

"Bệ hạ, phải làm sao đây?"

Bình Luận (0)
Comment