Khánh Dự đại đế vô cùng giận dữ, giọng nói đột nhiên lạnh đi: "Tránh ra! Nếu không chôn ngươi cùng Huyền Sơn Thiết Kỵ trong Hoài Hà này!"
"Cứ việc thử xem! Ta cũng muốn nhìn thử rốt cuộc Huyền Sơn Thiết Kỵ của ta lợi hại hay là Xích Hỏa Trọng Kỵ ngươi hung mãnh." Nguyên Cảnh đại đế cười lạnh một tiếng, không hề yếu thế.
Nói xong, những chiến hạm kia đều đã áp sát bãi đá, Huyền Sơn Thiết Kỵ từ trên chiến hạm tràn xuống, tập kết trong bãi đá như đi trên bình địa, ngăn đường của Xích Hỏa Trọng Kỵ.
Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên có hai đội không kỵ bay tới.
Bọn họ hiển nhiên khác trận doanh, một đường bay tới vẫn đang giằng co trên không, thấy thế lần lượt đầu nhập vào trận doanh bên mình.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Nguyên Cảnh đại đế càng thêm đắc ý, cười nói với Khánh Dự đại đế: "Xem ra chiến báo tiền phương đại thắng tới rồi. Khánh Dự, ngươi chuẩn bị cắt đất đền bù đi ha ha ha!"
Thế nhưng tiếng cười lớn của ông ta còn chưa kết thúc, không kỵ sĩ phụ trách truyền chiến báo đã quỳ trước mặt ông ta, hấp tấp nói: "Bệ hạ, đại sự bất ổn! An Hải quân đoàn cánh trái và Hắc Dương quân đoàn cánh phải của quân ta đã thất bại, rơi vào trong bao vây của địch."
"Sao có thể?" Sắc mặt của Nguyên Cảnh đại đế đại biến, gần như không dám tin vào tai mình: "Ma Thi chiến đoàn và Hắc Điêu chiến đoàn thì sao? Bọn họ chẳng phải đã phụ trách chiến thuật tập kích?"
"Ma Thi chiến đoàn và Hắc Điêu chiến đoàn đã rơi vào bẫy của địch lúc tập kích, song song binh bại bị bắt." Lúc không kỵ sĩ bẩm báo, giọng nói cũng run lên: "Bây giờ có thể xác thực là trong quân địch có hai nhánh chiến đoàn tinh nhuệ bí mật, nghi như là chiến đoàn Tiên Triều."
"Đáng ghét!"
Nguyên Cảnh đại đế tức giận tới mức toàn thân run lên.
Đến lúc này, ông nào nào còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta tái mặt nhìn về phía đối diện: "Khánh Dự lão tặc, đồ chó bỉ ổi vô sỉ ngươi, ngươi rõ ràng đã sớm cấu kết với chiến đoàn Tiên Triều nhưng vẫn diễn kịch trước mặt trẫm."
"Ha ha ha" Khánh Dự đại đế đổi xu thế, chắp hai tay sau lưng cao giọng nói: "Nguyên Cảnh à, ăn nói không thể lung tung. Ba nhánh chiến đoàn tinh nhuệ kia chính là tinh nhuệ do Lương quốc ta bí mật huấn luyện."
Nguyên Cảnh đại đế suýt chút hộc máu chết.
Lời này quá quen tai, chẳng phải là ban nãy ông ta đã dùng để chọc tức Khánh Dự sao? Bây giờ chưa bao lâu đã bị Khánh Dự dùng để chọc lại ông ta.
"Nguyên Cảnh, ngươi hả dạ không? Ha ha ha, ngươi đừng bày ra biểu cảm muốn ăn người kia, Yên quốc ngươi có thể làm mọi thứ, Lương quốc ta không được làm mười lăm sao?" Khánh Dự đại đế sảng khoái tận xương cốt: "Ngươi thật sự bá đạo đó, trẫm sợ quá à."
"Ba nhánh tinh nhuệ?" Nguyên Cảnh đại đế căm giận thất thần nói: "Lẽ nào Ma Chuẩn chiến đoàn đột nhập nội cảnh Lương quốc cũng đã...."
Lúc Nguyên Cảnh đại đế chấn kinh.
Một thanh niên bạch y từ trên trời bay xuống, đáp bên cạnh Khánh Dự đại đế.
Hắn có dung mạo như ngọc, vô cùng tuấn tú, hành động tư thái tiêu sái, phong độ ngời ngời, tựa như trích tiên hạ phàm trong truyền thuyết.
Cùng là một thân bạch y, hắn vừa xuất hiện, Nguyên Cảnh đại đế phía đối diện đã lập tức bị đẩy xuống.
Thanh niên này không phải Vương An Nghiệp thì còn ai?
"Nguyên Cảnh đại đế là đang hỏi kết cục của Ma Chuẩn chiến đoàn sao?" Hắn cười nhìn về phía đối diện: "Không sai, đại đế đoán rất chuẩn, Ma Chuẩn chiến đoàn đã bị quân ta đánh tan, trên dưới toàn chiến đoàn đã đầu hàng hết."
Lời của hắn nhẹ bâng, nhưng nội dung lại làm người nghe kinh sợ.
"Phụt!"
Dưới đả kích liên hoàn, Nguyên Cảnh đại đế không nhịn được nữa, khí trong cơ thể cuộn trào, vết thương cũ phát tác, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Bạch y ngang ngực của ông ta lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.
Chiến bại lần này, Đại Yên tổn thất quá lớn!
Mấu chốt nhất là ngay cả chiến đoàn tinh nhuệ do Triều thị phái tới cũng tan tác. Tổn thất to lớn như vậy bảo ông ta làm sao giải thích với tiểu ma tôn? Làm sao giải thích với Triều thị? Làm sao giải thích với Ma Triều?
Tiêu rồi!
Lần này Yên quốc hoàn toàn tiêu rồi!
Ngược lại là Khánh Dự đại đế của Lương quốc, ông ta đã cười tới mức không khép được miệng: "Nguyên Cảnh ơi Nguyên Cảnh, đa tạ Yên quốc các ngươi phá hỏng khế ước giữa Tiên Hoàng và Ma Hoàng trước. Nếu không cho dù hai nước ta và ngươi giằng co thêm trăm năm cũng khó phân thắng bại. Đại thắng lần này, trẫm xin nhận lấy không nhường."
Nói xong, sắc mặt của Khánh Dự đại đế trở nên nghiêm túc, vung tay, quả quyết hạ lệnh: "Xích Hỏa Trọng Kỵ nghe lệnh. Toàn diện tiến công, giết Yên cẩu không còn manh giáp."
"Giết! Giết! Giết!"
Xích Hỏa Trọng Kỵ lập tức rút đao xuất vỏ, trong mắt có ngọn lửa bừng bừng trào dâng lên.
Đối thoại vừa nãy của hai vị đại đế, bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng, dĩ nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nguy cơ khốn cảnh vốn tưởng không chỉ đột nhiên chuyển nguy thành an, Đại Lương còn chiếm thượng phong, trong lòng bọn họ cũng nhiệt huyết sục sôi, sĩ khí trực tiếp bạo tăng.