"Phú Quý lão tổ, lần này muốn chiếm vệ thành nào?" Trong mắt Vương Vũ Hiên lóe lên quang mang hưng phấn: "Vũ Hiên nguyện đánh trận đầu thay lão tổ."
Lạc Bách Xuyên bên cạnh nghe mà trợn mắt.
Lời nói tình cảm ban nãy là ngươi dỗ ta ư?
Ông ta cũng vội vàng tiến lên chắp tay: "Quý công tử, lần này lão hủ cũng nguyện ý đánh trận đầu."
Doanh thị và Khương thị cũng vội lên thỉnh mệnh, ngay cả các thống lĩnh tinh anh của phủ Bắc Vực Vương cũng phấn chấn, ai nấy đều lăn tăn muốn thử.
Quân công và chiến lợi phẩm đạt được khi đánh trận đầu là nhiều nhất, mà với thực lực của bọn họ, giải quyết những vệ thành thôn quê phòng thủ hư không này vốn không phí bao nhiêu sức.
Vương Phú Quý quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Lần này không đánh vệ thành, ta và Mộng Vũ đã thương lượng, chuẩn bị chơi một vố lớn."
Các vị thống lĩnh lập tức chấn hưng tinh thần.
Quý công tử quả nhiên hào khí ngút trời, xem ra là chuẩn bị cướp công lao của tập đoàn quân, dẫn đầu đánh chiếm quận thành Phượng Dao quận. Sau đó, mọi người lần lượt xin đi giết giặc, nguyện ý làm tiên phong.
"Bộ đội chủ lực Trấn Dương tập đoàn quân đã nhắm vào quận thành Phượng Dao quận, chúng ta giành công lao với hữu quân không có ý nghĩa lớn." Vương Phú Quý lắc đầu.
"Vậy, ý của Quý công tử là?"
Nhất thời, các thống lĩnh đều có hơi khó hiểu.
"Ta chuẩn bị hành quân cấp tốc băng qua hai quận Phượng Dao, Bàn Trạch của Ma Yên quốc, thẳng tới kinh thành Ma Yên, Tượng Cổ thành." Vương Phú Quý phong đạm vân khinh nói.
"Cái gì?"
Các Thần Thông cảnh như Ngô Chí Đức, Vương Vũ Hiên đều vô cùng chấn kinh.
Trực tiếp công đánh kinh thành Ma Yên quốc? Quý công tử có cần hung tàn, điên cuồng như vậy không?
"Chư vị chấn kinh như vậy khiến ta rất vui." Vương Phú Quý khẽ cười, bình tĩnh nói: "Ngay cả các ngươi cũng không ngờ ta sẽ công đánh kinh thành Ma Yên, người Ma Yên dĩ nhiên càng không ngờ tới."
"Hai nước Lương Yên đối đầu giao chiến hơn năm mươi năm, quân lực có thể tranh đấu đa số đã tập kết ở tiền tuyến. Lần này, tiền tuyến đại bại, các đại hậu phương lại miễn cưỡng điều binh lực hòng ngăn cản Lương quốc thôn phệ hai quận Phượng Dao, Bàn Trạch, trong đó đa số binh lực chính là tộc binh các thế gia và thủ quân kinh thành, như vậy, hậu phương sẽ càng thêm trống rỗng."
"Huống hồ ta nhận được tin, Nguyên Cảnh đại đế và Huyền Sơn Thiết Kỵ Ma Yên quốc đã bại trận, bây giờ đang bị Khánh Dự đại đế Lương quốc truy cùng đuổi tận, mà Ma Yên thánh địa cũng đang bị thánh địa Lương quốc kìm hãm."
Theo phân tích thâm sâu rành mạch của Vương Phú Quý, ánh mắt mọi người dần sáng lên.
Bọn họ đồng thời ý thức được đây là một cơ hội ngàn năm hiếm có!
Nếu có thể công phá kinh thành Ma Yên quốc, đây chẳng những là vinh dự và công lao to lớn, thu hoạch chiến lợi phẩm cũng không cách nào đong đếm. Dù sao thì ai cũng biết quốc đô của Ma Yên quốc chắc chắn là nơi tụ tập nhiều đồ tốt nhất nội cảnh.
Nếu có thể vơ vét bảo khố và quốc khố Ma Yên quốc, vật thật sự phát tài to rồi!
"Liều thôi!" Đám người Ngô Chí Đức đều đỏ mắt, ánh mắt nhìn Vương Phú Quý bắt đầu bừng cháy quang mang nồng nhiệt: "Có câu 'Phú Quý hiểm trung cầu', chỉ cần Quý công tử hạ lệnh, chúng ta nguyện ý liều mạng."
Bầu không khí cuồng nhiệt dâng trào trong doanh trướng chủ soái của Vương Phú Quý, ánh mắt của mọi người đều gắt gao nhìn Vương Phú Quý, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
"Rất tốt. Vậy thì vứt đi tất cả quân nhu làm chậm trễ tốc độ hành quân, dọn sạch sẽ nhẫn trữ vật, tìm nơi nào đó giấu đi." Vương Phú Quý nói rồi đứng dậy, trầm giọng nói: "Không thể lỡ thời cơ, mất rồi sẽ không có lại. Chúng ta phải nhân lúc Tiên Hoàng bệ hạ và Ma Hoàng vẫn chưa phản ứng, công phá kinh thành Ma Yên, cướp thứ đáng tiền rồi lập tức chạy, đánh tất cả mọi người một cái trở tay không kịp!"
Đối diện với quân địch khác trận doanh, Vương Phú Quý sẽ không bảo thủ, huống hồ thứ họ cướp đều là thế gia, quan phủ còn có hoàng thất của Ma quốc, không hề chọc phá bách tính, cho nên hắn chẳng hề có chút áp lực tâm lý nào.
"Công phá kinh thành, cướp hoàng thất Ma quốc! Toàn bộ đều có, chuẩn bị xuất phát!"
Vào lúc Linh Cừ đại lục đánh đến hừng hực khí thế.
Hàn Nguyệt Tiên Triều, Tiên Đình.
Tấu Nguyệt Trai.
Là nội thư phòng thường dùng nhất của Mục Vân Tiên Hoàng đương thời, trang trí trong Tấu Nguyệt Trai cũng hợp thời nhất, không chỉ kính dùng để trang điểm đều đã đổi thành kính thủy tinh Vương thị tân thời nhất hiện nay, ngay cả đèn dùng để chiếu sáng cũng đã sớm đổi thành đèn treo thủy tinh hoa lệ, đại khí hoa mỹ nhưng cũng có phong cách riêng.
Lúc này, ánh mặt trời đương thịnh, hình chiếu của Mục Vân Tiên Hoàng ngồi trên đệm gần cửa sổ chính là một thân trường bào màu trắng rộng rãi nhưng lại không nằm nghiêng lười nhác như thường ngày mà ngồi ngay ngắn hiếm hoi, trở nên càng tôn quý ung dung.
Trên gương mặt rạng rỡ đại khí của nàng ta cũng không tùy ý và lả lướt như thường ngày, khuôn mặt nghiêm túc, trong ánh mắt lấp lánh quang mang lạnh lùng.