Ở trước mặt nàng ta, Bắc Vực Vương tóc hoa râm đang đứng khom người, cúi đầu vô cùng chột dạ.
Lúc này, ông ta hoàn toàn không còn khí độ uy nghi vương tước thường ngày, ngược lại giống như một đứa trẻ lớn phạm lỗi bị gia trưởng bắt được, thấp thỏm không dám nói một câu dư thừa.
Là "hiền vương" của hoàng thất, Bắc Vực Vương từ lúc thừa kế tước vị phong vương của nhất mạch, ông ta vẫn luôn phụ trách thống soái quân Bắc Vực. Nhiều năm trôi qua như vậy, luận về công lao, ông ta không có, nhưng luận về sai lầm, ông ta cũng không có.
Tóm lại, ông ta chỉ có thể được coi là một phong vương trung quy trung cự. Nhưng cũng vì vậy, ông ta có rất ít kinh nghiệm bị Mục Vân Tiên Hoàng bắt tới phát biểu, gánh chịu ánh mắt lạnh lùng của Tiên Hoàng, ông ta thực sự là Á Lịch Sơn Đại, cứ một lúc lại lau mồ hôi mấy lần.
"Vân Hồng Tuần, ngươi quả thật to gan!" Ngữ khí của Tiên Hoàng lạnh lẽo nhàn nhạt, trên dưới toàn thân lại tỏa ra uy áp khủng bố: "Ngươi lại dám mượn danh nghĩa chi viện Xuyến Nam kiến thiết, triệu tập chiến đoàn tinh nhuệ nhúng tay vào chiến trường hai nước Lương Yên. Ngươi là định khơi mào Tiên Ma đại chiến thay trẫm sao?"
"Lão tổ tông, oan uổng!" Bắc Vực Vương bị dọa đầm đìa mồ hôi, hai chân nhũn ra: "Tất cả"
Dưới uy áp đáng sợ của Tiên Hoàng, ông ta suýt chút khai ra sự thật, bán đứng Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ.
May mà lúc mấu chốt ông ta nhớ ra sứ mệnh vĩ đại "đại hiệp cõng nồi" của mình, vội chuyển lời, bắt đầu bán thảm nói: "Tất, tất cả đều là tai nạn do Ma Triều khơi mào trước, muốn trách, cũng phải trách Ma Triều! Hài nhi cũng bất đắc dĩ!"
"Người nghĩ đi, Ma Yên công chúa xúi giục Triều thị xuất binh nhắm vào Lương quốc, nếu phủ Bắc Vực Vương của hài nhi không có biểu thị gì, thế tử Ly Hiên và thế tử phi Y Y nhà ta, cuộc sống sau này phải làm sao?"
"Đây chẳng những hạ thấp danh tiếng của phủ Bắc Vực Vương ta, còn tổn hại danh tiếng của Vân thị chúng ta. Người khác còn tưởng Hàn Nguyệt Vân thị chúng ta sợ Xích Nguyệt Triều thị bọn họ."
Mục Vân Tiên Hoàng đánh giá Bắc Vực Vương, khóe miệng câu lên một tia cười lạnh ý vị thâm trường: "Vân Hồng Tuần, mồm mép của ngươi cũng lanh lẹ gớm. Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh trẫm còn không rõ sao? Ngươi khai thật cho trẫm, phía sau rốt cuộc là ai đưa chủ ý cho ngươi?"
Bắc Vực Vương cắn lưỡi, vội vàng cứng đầu nói: "Là, là hài nhi không chịu đựng được lời khóc than của thế tử phi, là quyết định của một mình hài nhi!"
"Rất tốt, trẫm rất thưởng thức dũng khí một mình làm một mình gánh của ngươi. Không hổ là hài tử của Vân thị chúng ta." Tiên Hoàng cười như không cười nhìn ông ta: "Sau chuyện này, cho dù diễn biến thế nào, trẫm đều sẽ đày ngươi tới tiền tuyến chiến trường ngoại vực, cho ngươi thể hiện phong thái của Vân thị chúng ta."
"A?" Bắc Vực Vương lập tức dại ra: "Lão tổ tông, độ tuổi này của ta cũng sắp nghỉ hưu rồi, người, sao người lại nhẫn tâm như vậy?"
"Trẫm đương nhiên nhẫn tâm." Tiên Hoàng cười một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt: "Ngươi là phong vương Vân thị, phạm tội đồng lõa cũng phải đày tới tiền tuyến, mà tiểu tử Triều thị kia chính là thủ phạm, hừ hừ, tiểu tử kia có tiềm lực không tệ, nếu một phong vương không có công lao gì như ngươi có thể đổi lấy hắn, Tiên Triều chúng ta hời to."
"Phụt!"
Bắc Vực Vương suýt chút hộc máu chết.
Lão tổ tông à, lão nhân gia người nói chuyện có thể đừng trực tiếp như vậy không? Tốt xấu cũng nói giảm nói tránh chút.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng thầm cầu khấn.
Phú Quý tiểu tử ơi Phú Quý tiểu tử, chung quy là một mình bổn vương gánh vác tất cả, nếu ngươi không nghĩ cách cứu bổn vương ra, bổn vương không xong với ngươi đâu!
Tượng Cổ thành chính là thành phố trung tâm nhất, cũng phồn hoa nhất Ma Yên quốc. Xung quanh nó, dưới sự kinh doanh vạn năm, cũng đã sớm được cải tạo thành một cứ địa sản nghiệp to lớn.
Sự tập hợp của linh mạch, việc cày cấy và bảo dưỡng lâu dài có hiệu quả đã sản sinh ra từng vùng "hoàng trang", "quốc trang" và trang viên thuộc các thế gia quyền quý khắp nơi.
Những trang viên này, có cái kinh doanh các loại linh trà, có cái thì sản xuất linh mễ trung cao cấp, đương nhiên, trong đó thứ đáng tiền nhất vẫn phải kể tới linh dược viên.
Vạn Linh hoàng trang chính là một linh dược viên phụ thuộc hoàng thất Nam Yên Ma quốc.
Hoàng trang này đã có lịch sử hơn bảy ngàn năm, dưới lòng đất tụ tập một dòng linh mạch cực phẩm cỡ trung, mười mấy dòng linh mạch thượng phẩm, bố trí nhiều Tụ Linh Trận, trong trang vô cùng dồi dào linh khí, gần như có thể coi như là một động thiên phúc địa cỡ nhỏ.
Dựa theo bình quân hàng năm để tính toán, lợi nhuận trồng trọt linh dược thường kém hơn sản nghiệp đồng loại như trồng trọt linh mễ, nuôi trồng linh tàm, thậm chí còn kém hơn linh cầm linh súc nuôi lấy thịt. Nhưng linh dược viên lại là một nền tảng mà thế gia vạn năm phải có.
Tu sĩ Huyền Vũ muốn mau chóng thăng cấp, thủ đoạn thường dùng nhất cũng có hiệu quả nhất chính là sử dụng đan dược, mà luyện chế đan dược cần dựa vào linh dược.