Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2288 - Chương 2288 - Đốt Giết Cướp Bóc! Bạo Phú Chi Lộ (4)

Chương 2288 - Đốt giết cướp bóc! Bạo phú chi lộ (4)
Chương 2288 - Đốt giết cướp bóc! Bạo phú chi lộ (4)

"Haiz, Đạo Ngọc à." Lư Khâu Nguyên Mặc thở dài một tiếng: "Tinh nhuệ của các thế gia bây giờ hoặc là ở chiến trường ngoại vực, hoặc là đã sớm thương vong trên tiền tuyến, lực lượng có thể sử dụng còn lại cũng đều theo các trấn thủ thân vương và quận vương xuất chinh lúc tổ chức viện binh lần hai rồi."

"Tuy người còn lại của các nhà vẫn có nhưng toàn già với con nít, lực chiến đấu ít ỏi đều là các chủng tử truyền thừa của gia tộc trong tương lai, không thể xảy ra bất trắc gì."

"Các chủng tử truyền thừa thì sao?" Gia Bảo quận chúa cau mày, tức giận nói: "Nước nhà nguy nan, có ai có thể chạy thoát? Cứ mặc kệ không làm gì như vậy, lẽ nào thật sự để đám tặc binh kia giết vào Tượng Cổ thành ta?"

"Đạo Ngọc bớt giận." Lư Khâu Nguyên Mặc trấn an nói: "Các gia các tộc đều góp sức cho nước nhà, người hi sinh cũng không ít, chúng ta cũng không thể quá đay nghiến."

Trên thực tế, trong lòng thế gia các nơi đều rõ, chuyện này bây giờ trở nên lớn như vậy, Ma Hoàng chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ, chẳng bao lâu nữa sẽ nhúng tay vào chuyện này, tới lúc đó chiến tranh ắt không cần đánh.

Bây giờ bọn họ chỉ cần co cụm vượt qua đợt này, đợi chiến tranh kết thúc thì mọi sự tốt lành. Quá tích cực lên nộp mang, chết là chết thật, ai cũng không muốn chủng tử truyền thừa nhà mình nộp mạng uổng phí.

Vào lúc Gia Bảo quận chúa còn muốn tức giận nữa, Lư Khâu Nguyên Mặc nói: "Đạo Ngọc, ta đã dựa vào quan hệ cá nhân, thuyết phục một số huynh đệ tỷ muội các thế gia tới giúp đỡ, mà cá nhân ta cũng sẽ nghe theo Đạo Ngọc muội, chết không từ nan."

"Tốt!" Sắc mặt Gia Bảo quận chúa giãn ra không ít: "Nguyên Mặc huynh, lần này huynh khiến ta nhìn với cặp mắt khác."

"Nào có nào có, đây đều là bổn phận của Nguyên Mặc." Tới đây, Lư Khâu Nguyên Mặc nhìn trái ngó phải, kéo Gia Bảo quận chúa tới một bên, nhỏ giọng nói: "Đạo Ngọc à, ta có một kế, có lẽ có thể nghịch chuyển càn khôn, muội có muốn nghe thử không?"

"Nói mau, đừng vòng vo." Gia Bảo quận chúa nhíu mày nói: "Huynh cũng biết ta ghét nhất là lằng nhằng."

"Kế của ta là so với việc chúng ta tử thủ chiếm thành, chi bằng tổ chức tinh nhuệ tàn tồn, xuất thành tập kích tặc quân!" Lư Khâu Nguyên Mặc nghiêm túc nói.

"Cái gì? Huynh điên rồi sao?" Gia Bảo quận chúa biến sắc: "Hai nhánh tặc quân kia rõ ràng đều tới từ Hàn Nguyệt Tiên Triều, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trong đó có nhiều tu sĩ Thần Thông cảnh. Hơn nữa chúng còn rút rỗng linh mạch cực phẩm của Vạn Linh hoàng trang, hiển nhiên có Lăng Hư cảnh thầm đi theo."

"Đối mặt với tặc quân lợi hại như vậy, chúng ta chỉ dựa vào trận pháp cố thủ tường thành, cộng thêm sự hỗ trợ của Quỳ Ngưu lão tổ mới miễn cưỡng có thể thủ được Tượng Cổ thành. Xuất thành đón địch, há chẳng phải đúng ý địch sao?"

Đối mặt với lời chất vấn của Gia Bảo quận chúa, Lư Khâu Nguyên Mặc không nhanh không chậm nói: "Mấy ngày nay ta cũng phái người thu thập tin tức và tình báo các nơi, ủy thác lão tổ âm thầm xuất thành thăm dò, thu thập tin tức hối quân, kết quả tổng hợp tình báo khắp các con đường, ta phát hiện một sự thật kinh người."

"Sự thật kinh người gì?" Gia Bảo quận chúa thu liễm thần sắc, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

"Chủ soái của hai nhánh tặc quân kia lại là hai đứa trẻ mười mấy tuổi, trong đó một nam một nữ." Lư Khâu Nguyên Mặc nói: "Đạo Ngọc, muội nghĩ xem, cờ hiệu của hai nhánh tặc quân kia hoặc là thế gia Nhất phẩm của Tiên Triều, hoặc là phủ Bắc Vực Vương, rốt cuộc là đứa trẻ như thế nào mới có thể thống soái bọn họ?"

Gia Bảo quận chúa cau chặt mày: "Nam hài không dám nói, nữ hài mười mấy tuổi kia lẽ nào là con gái của Minh Châu công chúa gả tới phủ Bắc Vực Vương, Vân Mộng Vũ?"

"Minh Châu công chúa xuất thân từ Bắc Lương Trấn Dương thân vương nhất mạch, thời khắc nguy cơ tới chi viện Bắc Lương không lạ. Mà ngoài Vân Mộng Vũ đó, e là không có ai có tư cách có thể thống soái đại quân tinh nhuệ lúc mới mười mấy tuổi." Trong ánh mắt của Lư Khâu Nguyên Mặc lóe lên hưng phấn.

"Nhưng, cho dù Vân Mộng Vũ kia là con gái của Minh Châu công chúa cũng không thống soái được quân đội chứ? Nàng ta còn quá nhỏ, làm sao có thể phục chúng?" Gia Bảo quận chúa vẫn có chút nghi hoặc.

"Đạo Ngọc à, muội bình thường không nghe ngóng chuyện bên ngoài, về việc này, muội có điều không biết. Ta nghe nói Vân Mộng Vũ kia đã được phong làm công chúa ở Hàn Nguyệt Tiên Triều, chính là tiểu công chúa xếp thứ tư." Lư Khâu Nguyên Mặc nói: "Đó là tiểu công chúa Tiên Triều, thống soái một chiến đoàn, ai dám không phục?"

"Công chúa Tiên Triều?"

Gia Bảo quận chúa chấn kinh.

Nàng ta đương nhiên cũng biết lượng ngậm vàng của công chúa Tiên Triều, biểu cảm lập tức bừng tỉnh: "Như vậy đã thông rồi. Có lẽ nam hài kia cũng xuất thân bất phàm. Chẳng trách, trong hai nhánh tặc quân kia còn có một Lăng Hư cảnh đi theo."

Bình Luận (0)
Comment