Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2289 - Chương 2289 - Đốt Giết Cướp Bóc! Bạo Phú Chi Lộ (5)

Chương 2289 - Đốt giết cướp bóc! Bạo phú chi lộ (5)
Chương 2289 - Đốt giết cướp bóc! Bạo phú chi lộ (5)

"Khả năng cao là vậy, lai lịch của nam hài kia cho dù kém hơn Vân Mộng Vũ một chút cũng không kém tới đâu, có lẽ là truyền nhân bí mật của Tiên Cung." Sắc mặt của Lư Khâu Nguyên Mặc hưng phấn không thôi: "Đạo Ngọc à, đây là một cơ hội ngàn năm hiếm có! Chỉ cần chúng ta có thể bắt được Vân Mộng Vũ và tiểu tử kia, chẳng những có thể bảo vệ được sản nghiệp Tượng Cổ thành và xung quanh, nói không chừng nguy cơ của quốc gia cũng có thể xoay chuyển."

"Đến lúc đó, chúng ta đã có át chủ bài lớn, đủ để khiến đại đế Lương quốc nôn ra hết tất cả những thứ đã nuốt vào."

Gia Bảo quận chúa cũng hưng phấn: "Bây giờ vấn đề duy nhất là đối phương có nhiều Thần Thông cảnh và một Lăng Hư cảnh bảo vệ. Thần Thông cảnh còn dễ nói, Tượng Cổ thành chúng ta bây giờ tuy trống không nhưng gom lại vẫn có thể gom ra mấy thân vương và lão tổ nghỉ hưu. Nhưng Lăng Hư cảnh..."

"Vậy chỉ đành phiền Cầu Quỳ lão tổ rồi. Tuy lão nhân gia mới thập giai đỉnh phong nhưng cộng thêm một món đạo khí của hoàng thất, cầm chân một Lăng Hư cảnh trong thời gian ngắn vẫn có thể." Lư Khâu Nguyên Mặc sục sôi nhiệt huyết nói: "Chúng ta nhắm chuẩn cơ hội tập kích, liều mạng bắt hai đứa trẻ mười mấy tuổi còn không phải dễ dàng?"

"Nếu thật sự là tiểu công chúa Tiên Triều, quả thực đáng để chúng ta liều." Gia Bảo quận chúa đã bình tĩnh lại, bổ sung nói: "Có điều chuyện này phải cực kỳ cẩn thận, Nguyên Mặc, huynh phái người sưu tập tình báo, ta đi tổ chức các vị lão thân vương, lão quận vương, còn có lão tổ thế gia các nơi."

"Cẩn tuân lệnh công chúa." Lư Khâu Nguyên Mặc hành lễ.

"Đừng nói bậy, ta không phải công chúa." Gia Bảo quận chúa sửa lời.

"Đây không phải là chuyện sớm muộn sao?" Lư Khâu Nguyên Mặc cười ha ha lui đi.

Không lâu sau.

"Tập đoàn tặc quân" lấy Vương Phú Quý và Vân Mộng Vũ làm đầu lại đánh hạ một trang viên giàu tới chảy mỡ. Nghe nói đó là linh dược trang của Lư Khâu thị, sau đợt cướp bóc này, thứ đáng tiền đều bị vét đi, mà thứ không đáng tiền đều gói cho quân nô lệ.

Còn lại, bọn họ đã châm lửa trong trang viên Lư Khâu thị. Trong ngọn lửa hừng hực, tích lũy nhiều năm của Lư Khâu thị đều bị cháy rụi.

"Đáng ghét!"

Phía xa, trong rừng rậm sơn cốc kín đáo, Gia Bảo quận chúa nhìn thấy cảnh này, tức giận tới đỏ mắt.

Ngọn lửa bừng cháy hừng hực phía xa, tiếng cười tùy ý của bọn cướp bóc đều kích thích nàng ta, khiến trong lòng nàng ta cũng tựa như có một ngọn lửa đang bừng cháy, càng cháy càng mạnh.

Nàng ta siết chặt roi da, tức giận nói: "Chúng ta không thể cứ đợi như vậy nữa, nếu cứ mặc cho tặc quân hành động, tổn thất của Đại Yên ta quá lớn."

"Quận chúa bớt nóng vội." Lư Khâu Nguyên Mặc vội khuyên.

Tuy nói linh dược trang đáng tiền của nhà mình bị cướp bị đốt, hắn cũng đau lòng nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Chúng ta hãy đợi thêm, đợi chúng buông lỏng một chút, đợi trời tối một chút."

Phòng ngự quân địch càng lỏng lẽo, khả năng thành công của họ càng lớn.

Nhưng vào lúc này, trong tặc quân lại bùng nổ tiếng tức giận: "Vân Khai Thành, đồ chó ngươi, lại dám cướp Tử Thủ Ô vạn năm của ta, đừng tưởng Ngô Chí Đức ta sợ ngươi!"

"Ngô Chí Đức, ngươi hét cái gì mà hét? Ngươi cậy có Phú Quý công tử nhà các ngươi chống lưng, đồ cướp của phủ Bắc Vực Vương chúng ta còn ít sao?" Thống lĩnh Thần Thông cảnh của phủ Bắc Vực Vương Vân Khai Thành cũng "nổi trận lôi đình", tức giận nói: "Lẽ nào ngươi thật sự tưởng tứ tiểu công chúa nhà chúng ta là trang trí sao?"

Hai người ai cũng không phục ai, càng cãi càng hung, cuối cùng lại "binh binh bốp bốp" đánh nhau, kéo theo các huynh đệ chiến doanh dưới trướng đánh thành một đống.

"Vương Phú Quý, ngươi quản thúc người của ngươi!" Thấy tình hình ngày càng hỗn loạn, Vân Mộng Vũ tức giận nói: "Nếu không đừng trách bổn công chúa trở mặt."

"Vân Mộng Vũ, bổn công tử nhịn ngươi rất lâu rồi." Vương Phú Quý cũng tức giận nói: "Ngươi ỷ thân phận công chúa ăn nhiều chiếm nhiều đủ chỗ, hôm nay Tử Thủ Ô vạn năm này không giao ra, chúng ta tan rã!"

"Tan thì tan!"

Nghe thấy một chuỗi biến cố ở phía xa, cảm nhận được dư ba chiến đấu xa xa truyền tới, Lư Khâu Nguyên Mặc và Gia Bảo quận chúa đều vui mừng.

Lần ồn ào này chẳng những chứng minh thống soái của đối phương quả thực chính là tứ tiểu công chúa Vân Mộng Vũ mà bọn họ suy đoán, còn có đồ bỏ đi Phú Quý kia, hơn nữa song phương còn nội chiến.

Quan trọng nhất là từ hướng âm thanh do Vân Mộng Vũ và Vương Phú Quý kia truyền ra, bọn họ đã có thể trực tiếp xác định được vị trí của bọn họ!

Thời cơ mất đi sẽ không có lại được!

"Động thủ!"

"Giết cho ta!"

Lư Khâu Nguyên Mặc và Gia Bảo quận chúa nhìn nhau, gần như là đồng thời phát động tập kích!

Một tiếng lệnh xuống.

Các binh sĩ mai phục đã lâu lập tức ào ra như thủy triều, từ trong rừng rậm xông xuống.

Hành động lần này chính là tập kích, vì vậy Lư Khâu Nguyên Mặc và Gia Bảo quận chúa đều mang theo cao thủ từ Thiên Nhân cảnh trở lên.

Bình Luận (0)
Comment