Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta (Bản Dịch)

Chương 2298 - Chương 2298 - Ma Hoàng Bệ Hạ! Xin Lỗi, Làm Phiền Rồi (3)

Chương 2298 - Ma Hoàng bệ hạ! Xin lỗi, làm phiền rồi (3)
Chương 2298 - Ma Hoàng bệ hạ! Xin lỗi, làm phiền rồi (3)

Theo sự thăng cấp của Vương Bảo Tài, khứu giác của hắn đối với bảo vật càng nhạy bén hơn, mà lúc này, bảo khí tích lũy trong cơ thể hắn chẳng những không mất đi, ngược lại trở nên ngày càng nhiều, càng nồng đậm.

Nguyên do không gì khác, dĩ nhiên là vì tài phú thuộc về Vương Phú Quý vẫn đang không ngừng tăng lên, yên kim, tiên tinh, linh bảo thần thông, bảo khí Tử Phủ gì đó, thậm chí là pháp bảo tinh phẩm đều cuồn cuộn không ngừng bị vơ vét, các loại vật liệu luyện khí trân quý, linh dược, thậm chí là đan dược thành phẩm cũng có.

Thậm chí còn có mấy viên linh thạch cực phẩm chứa trong một bảo khố.

Loại linh thạch cực phẩm này cực kỳ trân quý, một số đại lão giống như Ngọc Linh chân quân, có chí muốn xung kích Lăng Hư cảnh trung hậu kỳ cực kỳ khát vọng đối với linh thạch cực phẩm, giá của nó ước chừng một ức càn kim.

Có điều, Vương Bảo Tài lúc này cho dù có nhiều bảo khí hơn nữa cũng vô dụng. Chướng ngại bởi tu vi của Phú Quý, hắn nhất thời cũng không thể thăng cấp tới lục giai, hơn nữa bảo khí tích trữ trong cơ thể cũng có hạn chế nhất định, hết cách, hắn chỉ có thể kết bảo khí còn lại thành quả tụ tài.

Theo sự thăng cấp cảnh giới, bây giờ phạm vi tụ bảo của hắn lại lớn thêm không ít, chẳng những có thể bao phủ đế cung, thậm chí còn có thể bao bọc cả thế gia Nhị phẩm, Tam phẩm ở gần đế cung.

Quả nhiên, bảo vật bị quên lãng trong các thế gia và đế cung có lịch sử hơn vạn năm không ít, trong mười mấy hai mươi quả tụ tài kết ra mỗi đợt, luôn có thể mở ra một số thứ khá đáng tiền.

Quả tụ tài kết ra từng đợt lại từng đợt, Vương Bảo Tài không ngừng tiêu xài những bảo khí đã khiến hắn trướng lên khó chịu trong cơ thể.

Thậm chí có một lần, trong quả tụ tài do Vương Bảo Tài ngưng tụ ra còn mở ra một linh thạch cực phẩm, cùng với một số thứ của lão cổ đổng bị quên lãng, nhiều vô số cộng lại cũng đáng không ít tiền.

"Đây là đang vơ vét." Hải công công lại muốn ngất.

Thế này quá đáng quá, thế này còn thâm hơn cả việc đào ba thước đất.

Tiêu rồi tiêu rồi, lần này bệ hạ thật sự sắp táng gia bại sản rồi, biến thành một gã nghèo. Đợi bệ hạ trở về, chắc ông ta sẽ không bị tức chết chứ.

Chỉ nghĩ tới cảnh có thể xảy ra, ông ta đã sắp ngạt thở rồi.

Vương Bảo Tài chơi rất hưng phấn, đây vẫn là lần đầu tiên, có thể có nhiều bảo khí cho hắn dùng như vậy. Mở hộp bí mật bây giờ đã thành một trong những thú vui lớn nhất của hắn rồi.

"A? Đây là?"

Vào lúc Vương Bảo Tài sắp vơ vét sạch đế cung, trong một quả tụ tài trong đó thảy ra một tấm lệnh bài màu đen.

Lệnh bài đó giống như bị vùi lấp đã lâu, bớt đi chút quang trạch, nhưng hoa văn phức tạp kia cùng với khí tức khiến người ta khó chịu tỏa ra từ bên trong lại khiến người ta lập tức cảm thấy vật này không tầm thường.

"Ê a ê a"

Vương Bảo Tài hiếu kỳ dùng cành nhặt lệnh bài lên, phun chất lỏng lau lau, rót vào bên trong chút bảo khí, muốn khởi động xem thử đây rốt cuộc là thứ gì.

"Bảo Tài, đừng loạn." Vương Phú Quý nhìn thấy, vội vàng vươn tay muốn ngăn lại: "Thứ lai lịch bất minh này đừng có tùy tiện"

Nhưng hắn nhắc nhở quá muộn rồi.

Vào lúc hắn lên tiếng, một cỗ thần niệm cường hoành tuyệt luân từ trong lệnh bài bỗng dưng bạo phát ra, tựa như cự lãng cuồng phong lan ra phủ thiên lấp địa.

"Công tử cẩn thận!"

Sắc mặt của người xung quanh đại biến, lập tức có người xông lên hòng bảo vệ Vương Phú Quý.

Thế nhưng quá muộn rồi.

Gần như là trong nháy mắt, một lượng lớn linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại, ngưng tụ thành một đạo nhân ảnh phía trước Vương Phú Quý.

Nhân ảnh kia hoàn toàn do năng lượng cấu trúc thành, trong quang ảnh khúc xạ hiện ra vầng sáng mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra là dáng vẻ của người trung niên, mặc một thân trường bào màu đen khảm vàng, hư ảo mà không chân thật, giống như là một hư ảnh pháp tướng sống.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, tuy thái độ tùy ý, trên người lại lộ ra cỗ khí thế vô địch tung hoành tan tác, có uy áp khủng bố vô tận nở rộ ra từ trên người ông ta, khiến người ta sợ hãi.

Chỉ thấy ông ta quét mắt lên người Vương Bảo Tài, trong ánh mắt lóe lên một tia quái dị: "Cây tụ bảo lưu ly bảy sắc? Đúng là có chút hiếm có."

Có điều cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ông ta không quá chú ý vào Vương Bảo Tài, chỉ tùy ý đưa mắt, tấm lệnh bài màu đen kia đã bay tới trước mặt ông ta.

Trong đôi con ngươi đen láy thâm thúy của ông ta xẹt qua một tia dao động phức tạp khó hiểu, tự lẩm bẩm: "Ung Hi ơi Ung Hi, ngươi đây là có ý kiến cỡ nào với bổn hoàng? Tới chết, cư nhiên cũng không muốn giao Ma Hoàng lệnh mà bổn hoàng cho ngươi cho hậu duệ sao?"

Ung Hi?

Bình Luận (0)
Comment